Edit: juki_mai
Beta: Gấu
"Vậy anh tại sao khi ở đó không hỏi tôi?" Hướng Mạn Quỳ vành mắt đỏ, bỗng nhiên lại lắc đầu, cười khổ nói: "Tôi nói ôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn An Sơ Hạ làm sao lại không đúng như thế. Nếu như chỉ là coi cô ta là em, làm sao sẽ có thể có ánh mắt như vậy......"
Tiếng Hướng Mạn Qùy càng ngày càng nhỏ dần.
"Bởi vì muốn biết cô rốt cuộc có bao nhiêu dối trá." Giọng nói của Hàn Thất Lục không có một chút ấm áp nào: "Hiện tại tôi rốt cuộc đã biết. Hướng Mạn Qùy, cô trong lòng tôi bây giờ, mãi mãi cũng chỉ là một vết nhơ. Vì lẽ đó, cùng cô diễn trò xong rồi, sau đó cút cho tôi. Hoặc là trở về Mĩ, hoặc là, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.""
——Cô trong lòng tôi bây giờ, mãi mãi cũng chỉ là một vết nhơ.
Hướng Mạn Quỳ trên mặt lập tức trắng bệch, nhiều lớp trang điểm cũng không che giấu được sự tổn thương bây giờ của cô ta.
"Tôi tự mình đến nói cho cô những câu nói này, chỉ là nhớ những tình cảm trước đây thôi, tôi đi đây." Hàn Thất Lục nói xong, bản thân liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, Hướng Mạn Qùy nhìn về phía anh hét lớn: ""Anh không hỏi một chút xem cha đứa bé kia là ai sao?""
Bước chân Hàn Thất Lục không hề dừng lại một chút, tăng nhanh tốc độ đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của cô ta.
Bên trong gian phòng bật lê tiếng khóc nức nở, thanh âm kia, dù là ai nghe xong đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Nửa giờ sau, Hướng Mạn Qùy ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, mặt mỉm cười trên đường trở về trường quay. Phó Đạo Diễn đã thấy cô, vội vã chân chó nghênh đón: "Mạn Quỳ cô đã về rồi? Thất Lục thiếu gia đâu rồi?""
Hướng Mạn Qùy bình tĩnh mà trả lời: "Anh ấy còn có việc phải đi trước, đạo diễn, chúng ta có thể tiếp tục quay phim rồi."
Chuyên gia hóa trang chạy tới ngạc nhiên tại sao trên mặt Hướng Mạn Qùy đã trôi hết lớp trang điểm, nhưng lại sợ cô ta vì cô chỉ là một trợ lý trang điểm nhỏ, chỉ có thể nhanh chóng trang điểm lại cho cô ta.
An Sơ Hạ lẳng lặng nghe Hàn Thất Lục nói xong, khóe miệng chỉ nhếch lên, nụ cười có chút lạnh lẽo.
"Nói xong rồi?" An Sơ Hạ nhếch một bên lông mày: "Nói xong, anh có thể đi rồi."
Hàn Thất Lục sững sờ, anh còn tưởng rằng chỉ cần anh đem sự tình nói ra, An Sơ Hạ sẽ tha thứ cho anh. Nhưng bây giờ xem ra, sự tình thật không có đơn giản như vậy.
"Tại sao còn chưa đi?" An Sơ Hạ nhíu mày lại trừng mắt nhìn anh.
Hàn Thất Lục hôm nay nói những câu nói này chính là muốn cùng cô trở lại lúc ban đầu, hiện tại anh làm sao chịu đi? Anh đi lên trước vài bước, nhanh chóng đưa tay kéo tay An Sơ Hạ, ép buộc cô nhìn mình.
An Sơ Hạ nỗ lực muốn thu hồi tay của chính mình, bất đắc dĩ khí lực của Hàn Thất Lục quá lớn.
"Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!" Cô giẫy giụa, chỗ cổ tay đều đỏ lên, nhưng Hàn Thất Lục vẫn một dáng vẻ thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của cô.
Bất đắc dĩ, An Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt của anh bắt đầu đỏ lên, làm cho cô nhất thời quên việc giãy dụa mà bỏ ra.
"Xin lỗi." Hàn Thất Lục đột nhiên nói: "Là anh không có nghĩ đến em, là anh ích kỷ."
Cánh môi An Sơ Hạ giật giật.
Cô đúng là hận Hàn Thất Lục vẫn luôn gạt cô, nhưng cô thật sự nhẫn tâm cứ như vậy cùng Hàn Thất Lục "Tạm biệt" sao, như vậy cô cho tới nay chờ đợi để làm gì?
Ngay lúc cô vẫn còn đang xuất thần, Hàn Thất Lục đột nhiên buông tay cô ra ngược lại nắm chặt vai cô, nhắm ngay môi hồng của cô hung hăng mà đè lên.
Đột nhiên bị hôn đầu óc An Sơ Hạ lập tức liền trở nên trống rỗng, giống như là trúng độc, đột nhiên giống như Bản Bút Ký bị nhiễm virut cứ đơ ra không hoạt động được, ngoại trừ ngu ngơ ra không phản ứng được gì khác.
Anh thành thục mà bá đạo cạy mở hàm răng cô, ôn nhu hút vào sự quen thuộc mà ngọt ngào khó có thể quên được.
Mãi đến tận khi trời đất quay cuồng, hơi thở của Hàn Thất Lục hoàn toàn độc chiếm toàn bộ trong lồng ngực cô, cô lúc này mới nhớ lại muốn phản kháng.
"Anh buông ra!" Cô mơ hồ không rõ đẩy Hàn Thất Lục ra, cả người nhanh chóng nhảy một bước về sau, đưa tay ra làm một dấu hiệu cấm đến gần: "Không được đến đây!"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, để Hàn Thất Lục không thể ngưng cười: "Có thể tha thứ cho anh không? Sơ Hạ?""
Cả khuôn mặt An Sơ Hại đều bởi vì bị hôn xong mà đỏ bừng lên, nhưng trên mặt vẫn như cũ cố chấp, gương mặt cứng nhắc nhìn Hàn Thất Lục quát: "Anh đi ra ngoài!"
Lúc nữ sinh còn đang nổi nóng, tốt nhất là nên để cho cô ấy một mình yên tĩnh. Đạo lý này Hàn Thất Lục vẫn hiểu, liền ngoan ngoãn lùi ra cửa phòng nói: "Vậy em một mình yên tĩnh một chút đi, anh cho em thời gian ba ngày, sau ba ngày, em nói cho anh biết, em có tha thứ cho hay không, được không?"
Không được đáp lại Hàn Thất Lục cũng không thể làm gì khác hơn là sờ mũi, chán nản đi ra ngoài.
Mắt thấy Hàn Thất Lục đi ra ngoài, cô vội vã chạy đi đóng cửa lại, khóa trái, động tác làm liền một mạch. Làm xong những thứ này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào cửa ngồi dưới đất.
Đột nhiên được Hàn Thất Lục nói anh kỳ thực đã sớm nhớ ra mình, cô thực ra tức giận rất nhiều, nhưng kỳ thực vẫn là càng thêm mừng rỡ. Mất mà lại tìm lại được cực kỳ mừng rỡ.
Nhưng muốn cô ngay lập tức tha thứ Hàn Thất Lục, anh lừa cô lâu như vậy, cô vẫn là không làm được. Vừa nói, bây giờ là vấn đề mặt mũi là rất quan trọng, thứ hai, cô thực cảm thấy mình bị lợi dụng.
Nếu như Hàn Thất Lục quan tâm cô một chút, vậy anh thì sẽ không vì điều tra rõ ràng chuyện của Hướng Mạn Qùy mà để cho mình thương tâm khổ sở.
Hàn Thất Lục dường như, kỳ thực không có yêu cô như vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức dọa bản thân cô nhảy dựng lên.
Cô chỉ là nghĩ phải đợi Hàn Thất Lục khôi phục ký ức, nhưng là cơ hồ chưa hề nghĩ tới Hàn Thất Lục yêu cô rốt cuộc yêu sâu bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ lắc đầu, đứng dậy. Có thể, cô thật sự cần một lần nữa cần xem xét lại đoạn tình cảm này.
Ra phòng Hàn Thất Lục có vẻ hơi đau lòng, phản ứng của An Sơ Hạ nằm ngoài dự tính của anh. Đúng là anh quá ích kỷ sao? Nhưng chuyện như vậy, chẳng lẽ anh giải thích như vậy còn chưa tốt rồi sao? Anh luôn luôn sống theo tư tưởng gia trưởng, xem ra sau này thật sự phải sửa đổi thật tốt một chút.
Bất tri bất giác, anh đi tới ga ra. Người phụ trách quản lý chìa khóa xe cùng bảo dưỡng xe, vội vã chạy tới hỏi: "Thiếu gia muốn đi ra ngoài sao?"
Hàn Thất Lục lúc này mới lấy lại tinh thần, hờ hững khoát tay áo một cái, cũng không đi vài bước, anh lại quay lại trở về lấy chìa khóa xe.
Rất nhanh, cửa lớn Hàn gia nhanh chóng mở ra, một chiếc xe thể thao thần tốc chạy ra khỏi của lớn.
Xe chạy ngược lên cao tốc, anh vốn là muốn đi tìm Tiêu Minh Lạc, đột nhiên nhớ tới Tiêu Minh Lạc đang cùng ông của cậu ta chiến tranh lạnh, liền vội phanh xe, quay đầu lái xe hướng về một hướng khác.
Bóng đêm dần dần u ám, Hàn Thất Lục đem xe lái hết hơn một nửa bình xăng cũng không biết mình muốn đi đâu. Cuối cùng, anh vẫn là đem xe lái đến Atlantis, thuận tay bấm gọi Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc đúng là rất nhanh nhận điện thoại, anh chưa kịp mở miệng Tiêu Minh Lạc trước tiên đã nói: "Thất Lục cậu ở chỗ nào? Tôi tìm cậu có việc."
"Atlantis." Hàn Thất Lục đáp lại mấy chữ này liền cúp điện thoại.
Tiêu Minh Lạc bây giờ tìm anh nhất định là nói chuyện liên quan đến Manh Tiểu Nam, Hàn Thất Lục muốn gọi Lăng Hàn Vũ, thế nhưng do dự một chút vẫn khóa màn hình điện thoại di động.
Dù sao thằng nhóc Hàn Vũ kia hiện tại là tình địch!
Anh đang muốn xuống xe, bỗng nhiên thoáng nhìn chỗ cạnh ghế lái đặt một cái túi. Cái túi này...... Hàn Thất Lục híp con mắt một lúc, hồi tưởng lại đây chính là buổi sáng An Sơ Hạ đi Cô Nhi Viện trước đó mang theo gì đó, dường như còn cất giấu không muốn để cho anh xem.
Là vật gì không muốn cho anh xem?
Lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, Hàn Thất Lục buông ra dây an toàn, trực tiếp duỗi tay tới cầm lấy xem thử.
Túi rất nhẹ, cũng chẳng có bao nhiêu trọng lượng. Anh đưa tay vào đem đồ vật bên trong lấy ra —— là một chiếc hộp màu hồng phấn thắt nơ con bướm.
Hàn Thất Lục hầu như không chút do dự nào liền mở ra hộp, bên trong là chocolate.
Mắt trái của anh nhảy một cái, lập tức lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút. Lịch ngày trên ghi: ngày nười bốn tháng mười một...... Lễ tình nhân cam. (=,= sao lại lại là 14/11 đùa sao??? 14/2 mới đúng má Mạt à >"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...