Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

An Sơ Hạ giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục. Ai ngờ hắn dùng ánh mắt mang theo vẻ trêu tức nhìn cô, rõ ràng là cố ý muốn chỉnh cô mà.

Ấu trĩ!

Ngẩn người một giây, An Sơ Hạ liền điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu, hướng mọi người cười cười: "Hy vọng có thể cùng mọi người trở thành bạn tốt, có chuyện gì đều có thể tìm tôi giúp đỡ. Nhưng nhất định phải nằm trong khả năng của tôi."

Các nữ sinh liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt đều lóe lên vây quanh An Sơ Hạ hỏi lung tung này kia. Nên biết rằng, muốn trở thành người hầu của Thất Lục thiếu gia, cô gái này chắc chắn đã đi cửa sau!

Hàn Thất Lục thấy thế, cắn chặt răng, vô cùng khó chịu bước vào Học viện Tư Đế Lan.


"Chờ một chút!" Hàn quản gia đẩy mấy nữ sinh ra, lôi An Sơ Hạ ra khỏi đám người, trầm giọng nói: "An tiểu thư, người rõ ràng là Thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia chúng ta, làm sao lại trở thành người hầu? Chuyện này nếu để cho phu nhân và lão gia biết, tôi cũng không biết sẽ chết như thế nào!"

An Sơ Hạ nhún vai, vỗ vai Hàn quản gia nói: "Ngài không nói, phu nhân và lão gia làm sao biết được? Dù sao thiếu gia cảm thấy hài lòng, cứ tùy ý hắn. Hơn nữa... tôi ở Hàn gia cũng không thể làm gì, nếu hắn cảm thấy vui vẻ, tôi coi như là đang làm việc để cống hiến đi. Ngài nói đi?"

Nhìn vẻ mặt thoải mái của An Sơ Hạ, Hàn quản gia lắc đầu: "Được rồi, nếu tiểu thư cũng đã nói như vậy... Tôi vẫn sẽ đợi ở phòng của hiệu trưởng, tiểu thư theo tôi đi gặp hiệu trưởng. Nếu bọn họ bắt cô làm gì, cô có thể đến phòng hiệu trường gọi tôi tới."

An Sơ Hạ gật đầu, nhưng trong lòng thề rằng tuyệt đối không tìm Hàn quản gia giúp. Cô từ nhỏ đã làm rất nhiều việc để kiếm sống, làm người hầu cũng không phải là khó. Hơn nữa, những nữ sinh này đối với cô có vẻ thân thiện. Chắc hẳn sẽ không làm khó cô.

Bước vào Học viện Tư Đế Lan, cô mới hiểu được cái gọi là "Học viện hoàng gia". Tất cả các tầng đều được thiết kế theo phong cách Âu Mĩ, nhìn sơ thì có vẻ giống nhau nhưng nhìn kỹ lại thấy được vẻ đẹp riêng của nó. Giống như tòa nhà này có mái nhọn, bên cạnh sẽ có một tòa nhà mái vòm. Mà thứ làm cho An Sơ Hạ ngạc nhiên chính là trên nóc tòa nhà màu trắng, ở giữa lại có một cái chuông cổ thật lớn.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, một đám bồ câu trắng bay lướt qua tòa nhà hướng bầu trời xanh thẳm bay đi.

Cô đây là... đi đến thiên đường sao?


"Cái kia... An tiểu thư." Hàn quản gia thấy vẻ mặt say mê của An Sơ Hạ không nỡ quấy rầy, nhưng nếu không đi đến phòng hiệu trưởng sẽ quá muộn.

"Dạ!" Cô lấy lại tinh thần, xấu hổ nhìn Hàn quản gia cười cười: "Thật ngại quá, nơi này rất đẹp."

Có thể đi học ở đây, cô cảm thấy đến bây giờ vẫn như ở trong mơ.

"Ha ha, tiểu thư theo tôi đi hướng bên này." Hàn quản gia ở phía trước dẫn đường, chỉ lát sau đã tới tòa nhà riêng biệt.

"Đây là An tiểu thư?" Mới vừa tới cửa, một người đàn ông trung niên hiền lành liền tiến lên đón: "Quả nhiên người cũng như tên, An Sơ Hạ, An Sơ Hạ, làm cho người ta cảm nhận được phong cảnh đầu hè yên bình, xinh đẹp."

"Thầy quá khen." Được hiệu trưởng khen như vậy, cô cảm thấy có chút xấu hổ.


"Hiệu trưởng, chúng ta vào vấn đề chính đi." Hàn quản gia ở một bên nhắc nhở.

Hiệu trưởng vỗ đầu nói: "Đúng đúng! Vấn đề chính! Ông xem tôi đúng là hồ đồ quá. Tôi sắp xếp cho tiểu thư ở lớp A, lớp này có không khí học tập đặc biệt tốt. Tôi sẽ cho người dẫn tiểu thư đi... Hàn quản gia, ông ở lại phòng hiệu trưởng đợi tôi, có một vài thủ tục vẫn chưa hoàn thành xong."

Hàn quản gia gật đầu: "Tôi cũng đang có ý đó. Vậy An tiểu thư xin nhờ ngài.'

"Không có gì, không có gì..." Hai người khách sao một hồi, cuối cùng hiệu trưởng đưa An Sơ Hạ tới lớp A trong truyền thuyết "bầu không khí học tập đặc biệt tốt".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui