Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Edit: Evil Kim
Beta: NhoxPanda2
Đầu cô như muốn xoay vòng cố tìm đáp án nhưng vẫn thất bại.
An Sơ Hạ cố gắng bỏ qua "Nam Cung Tử Phi" dùng ánh mắt biểu tình bắt đầu đánh giá dòm tứ phía. Chỗ này là một cái phòng nhỏ, vắng vẻ trống không, đến một cái ghế cũ không có, tất nhiên xung quanh từ vách đến trần nhà đều làm bằng gỗ. Dụng đèn chiếu sáng cũng là loại đèn khẩn cấp, xem ra hẳn là Hạ Tâm Ngữ bọn họ đến đây lần đầu.
Xuyên thấu qua phòng nhỏ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài tối như mực một mảnh, nhưng là nhìn ra được gian phía trước bọn họ, căn nhà gỗ nhỏ này cũng chỉ có một cái phòng. Cho nên... Hàn Thất Lục rất có khả năng cũng bị nhốt ở trong này.
Đúng là, không biết Hàn Thất Lục làm như thế nào bị hạ Tâm Ngữ một tiểu nha đầu bắt lấy? Xem lúc cô hôn mê xảy ra không ít chuyện. Cũng không biết Hàn Thất Lục hiện tại thế nào rồi...
An Sơ Hạ không ý thức được mà bắt đầu lo lắng cho Hàn Thất Lục.
"Không hỏi ta vì cái gì bắt cô sao? Rõ ràng... Ta với cô quan hệ tốt như vậy." Nam Cung Tử tước lại tại chỗ An Sơ Hạ ngồi xổm xuống trước mặt cô, thâm tình mà nói.
An Sơ Hạ cất kỹ trong lòng những cảm xúc phức tạp kia, giương ánh mắt không sợ gì kia chống lại Nam Cung Tử Tước mà trả lời: "Tôi vì cái gì mà phải hỏi? Nếu anh nghĩ muốn nói, thì chính anh cũng sẽ nói ra, nếu anh không muốn nói, tôi hỏi cũng không có tác dụng. Không phải sao?"
Nam Cung Tử Tước trên mặt nụ cười càng ngày càng đậm: "Thú vị."
"Anh..." An Sơ Hạ dừng một chút, khẽ cắn môi ánh mắt nghiêm nghị: "Anh không phải Nam Cung Tử Phi!"
An Sơ Hạ thấy được Nam Cung Tử Tước sắc mặt đột nhiên biến sắc, ít nhất cũng phải thất thần một phen, bởi vì cô đột nhiên nói ra như vậy mặc cho ai đều đã kinh ngạc hoặc là bị dọa đến phát sợ. Đúng là Nam Cung Tử Tước liên mí mắt cũng không có động tĩnh chỉ mang theo một nụ cười trên khuôn mặt.
Anh ta dùng tay sờ sờ cằm, vẫn như cũ đang cười: "A...? Vì cái gì nói như vậy a?"
Anh ta không phủ nhận cũng không thừa nhận, điều này làm cho An Sơ Hạ có phần không hiểu rồi. Chẳng lẽ, anh ta thật là Nam Cung Tử Phi?
"Bởi vì Tử Phi anh cho tới bây giờ đều sẽ không dùng loại này ánh mắt nhìn tôi, cũng chưa bao giờ sẽ làm tôi bị thương." Cô vẫn lại là cố giả bộ trấn tĩnh: "Mà anh, anh tuy nhiên cùng Tử Phi bộ dáng giống nhau như đúc, tiếng nói cũng giống nhau như đúc, ANh, không phải Nam Cung Tử Phi! vậy anh tới cùng là ai?!"
"Hô hô." Nam Cung Tử Tước đứng lên, tươi cười sang sảng: "Quả nhiên thú vị. Ta quả thật không phải Nam Cung Tử Phi."
"Vậy anh rốt cuộc là ai, vì cái gì mà giả thành Tử Phi!" An Sơ Hạ chất vấn. Trong lòng nhớ lại, chẳng lẽ anh ta là vì ngưỡng mộ Nam Cung Tử Phi nên đã phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt trở nên giống Tử Phi? Đúng là khoa học kỹ thuật còn không có phát đạt đến trình độ cao này. Cả tiếng nói cũng có thể làm giống?
Nam Cung Tử Tước ngừng tươi cười: "Xem ra ta vẫn nên tự giới thiệu bản thân, ta là Nam Cung Tử Tước. Anh em sinh đôi của Nam Cung Tử Phi. "
Anh em sinh đôi, đầu óc bây giờ của Sơ Hạ càng hỗn độn hơn.
" Xem ra vừa nãy làm cho ta càng ngày càng cảm thấy rất thú vị, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi thế nào? " Nam Cung Tử Tước cười có phần giống Nam Cung Tử Phi nhưng trên khuôn mặt có nét gì đó đen tối hơn.
" Tôi không muốn cùng anh chơi trò chơi " An Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
" haha " Nam Cung Tử Tước cười ra tiếng. " Xem ra cô cần phải biết chuyện xưa ".
Sắc mặt An Sơ Hạ trầm mặc. Theo lời nói của anh ta kể lại sự cố lúc trước. Anh ta và Nam Cung Tử Phi lớn lên ở cô nhi viện. Một lần những đứa trẻ cở cô nhi viện được đưa đến Mỹ, bọn họ liền trốn ra ngoài, trùng hợp lúc ấy thì gặp bọn xã hội đen bắt đến Hắc Hội và được tiếp thu huấn luyện tàn khóc nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...