Edit: Đỗ Ngọc Ánh
Beta: NhoxPanda2
An Sơ Hạ chẳng muốn để ý đến Manh Tiểu Nam, đi đến cách đó không xa mở tất cả đèn của thư viện lên..
Chỉ một thoáng, cả thư viện đều đã ngập tràn ánh sáng, vài thứ cũng sáng tỏ rồi.
Vài người đến gần Ba Tát Lệ, chỉ thấy cô ta lúc này đang té xỉu ở trên đất, kia gương mặt búp bê bởi bị doạ mà trắng bệch đáng sợ, nếu không phải có tiếng hít thở mỏng manh, thật đúng là cho rằng...gì kia, gì kia rồi.
"Yes, thành công! " Mạc Hân Vi mười phần hưng phấn làm cái thế chụp ảnh "V"
Cô đã sớm muốn thu thập cái này, chết tiệt,hừ, cùng cô ta cướp đoạt Thất Lục, khi dễ cô? Đi chết đi!
Biết được Ba Tát Lệ không chết, Manh Tiểu Nam, cái thứ nhất hoan hô, thoải mái, không cần trốn chạy rồi. Nhưng mà, cô liền đi qua đi lại những cái này đạo cụ, kỳ thật cô yêu thích nhất vẫn là cái đầu lâu.
Cái đầu lâu, kỳ thật căn bản chính là một cái đạo cụ, rỉ máu thôi, chỉ là sốt cà chua!
Manh Tiểu Nam ác ý thú vị liếm liếm đầu lâu thưởng thức sốt cà chua mười phần vui vẻ nói nói: "Không ngon chút nào! " nhìn một cái, sốt cà chua này chua quá, nhất định đã quá thời hạn rồi"
Đối mặt Manh Tiểu Nam kinh động, An Sơ Hạ đã sớm bĩnh tĩnh, chỉ là khổ Mạc Hân Vi cùng Bạn học Hoàn Tử, khoé miệng đều đã méo mó.
"An Sơ Hạ, thật không thể ngờ cô tangoan độc như vậy, vậy mà để cô ta ở trong tuyệt vọng được hy vọng rồi phá diệt, cô thật độc ác." Mạc Hân Vi cầm trong tay ghi âm nói.
Cái này là bản ghi âm tiếng của Hàn Thất Lục vừa rồi nói, mà vừa rồi Ba Tát Lệ ôm người... Đương nhiên là An Sơ Hạ rồi!
"Tôi không phải dễ chọc." An Sơ Hạ chỉ là rất bình tĩnh nói ra những lời này.
Người khác không trêu chọc cô, cô tự nhiên cũng không đi đối phó người khác, nhưng là người khác nếu chọc đến cô, như thế thật có lỗi, cô nhất định làm cho người kia biết, An Sơ Hạ không phải kể yếu đuối chân tôm.
Nghe được An Sơ Hạ cùng Mạc Hân Vi nói chuyện, chỉ là ở trong lòng cười trộm, Lão Đại của cô vốn là cực kỳ thông minh, kia so với cô vốn là cao hơn rất nhiều.
Cái này Ba Tát Lệ là trêu chọc sai người.
"Dọn dẹp đồ rồi chúng ta liền đi" An Sơ Hạ đứng lên nói
Dọa Ba Tát Lệ xong, quả nhiên thoải mái hẳn.
Về sau, mấy cái liền dọn dẹp sạch sẽ, mới đem thư viện khôi phục nguyên trạng, sau đó rời đi, mỗi người đi một ngả.
Mà Ba Tát Lệ...vẫn nằm tại chỗ hôn mê. An Sơ Hạ là như thế này nhớ lại, gọi điện cho Hàn Thất Lục để anh đến đón người.
Đúng là, lúc An Sơ Hạ đi đến cửa trường học, đang muốn gọi điện cho Hàn Thất Lục...
"Lão Đại, lão đạo... " Manh Tiểu Nam giống như bị gì kích thích, kéo kéo cánh tay An Sơ Hạ.
Lúc này An Sơ Hạ đang cầm trên tay điện thoại, tìm kiếm danh bạ muốn gọi cho Thất Lục, đâu có thời gian để ý tới Manh Tiểu Nam.
"Hi, ông xã tương lai của Sơ Hạ" Manh Tiểu Nam mười phần tình phất tay, hướng Hàn Thất Lục đi tới, chào hỏi.
Mấy chữ " ông xã tương lại của Sơ Hạ" có sức sát thương lớn đối với cô!
Nghe Manh Tiểu Nam nói, cô dáng cứng ngắc, cô cứng ngắc nói: " Ba Tát Lệ ở thư viện"
Hàn Thất Lục vốn đã biết chuyện cô sẽ dạy Ba Tát Lệ một bài học, cho nên cô cũng không có gì giấu diếm.
Chỉ là muốn nghĩ: Anh có tức giận không?
Được rồi, từ khi biết rằng mình thích anh, An Sơ Hạ làm kiêu lên rất nhiều. Nhìn đông nhìn tây, sau đó ung dung rời đi, hiện tại muốn ung dung, nói thật rất khó!
"Ukm, tôi biết rồi. " Hàn Thất Lục trả lời, vẫn như cũ là thái độ lạnh lùng không để ý...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...