Ed: Linh Linh+Thảo Nguyên
Beta: NhoxPanda2
Cô vừa muốn nói gì đó, vừa lúc ở phía sau Hàn quản gia đi đến, cúi mình chào cung kính nói rằng: "Xe đã chuẩn bị xong."
Hàn Thất Lục liền bước đi ra ngoài, mặc kệ An Sơ Hạ ở phía sau la to thế nào đều không quay đầu lại. Cuối cùng, mãi khi Hàn Thất Lục đã đi thẳng ra đại sảnh, cô liền im bặt, khó chịu chu miệng lên. Khương Viên Viên ở chỗ này, cô không dám chửi bậy. Ba Tát Lệ nhàn nhạt nhìn cô một cái, đáy mắt khó đoán.
Thoáng qua, chỉ có Ba Tát Lệ cùng An Sơ Hạ nghe được thanh âm cô ta lưu lại: "Đến tìm tôi vào buổi chiều khi tiết đầu tiên kết thúc."
Không biết Ba Tát Lệ lần này tìm cô dụng ý gì, tuy rằng rất không muốn đi. Thế nhưng, vì Ba Tát Lệ tìm cô chắc hẳn là có việc, cô cũng không thể không đi. Nặng nề mà thở dài, cô phát hiện Khương Viên Viên ở một bên cười trộm.
"Mẹ... Đang cười cái gì?" Cô cảm thấy mù mịt trong đầu, chẳng lẽ là trên mặt của cô có gì đáng cười, hay bị bẩn đâu đó? Nghĩ như vậy, cô đưa tay sờ khuôn mặt của mình nói rằng: "Mẹ, trên mặt của con dính gì sao?"
Khương Viên Viên cuống quít dừng dáng tươi cười, một bên nén cười vừa nói: "Không có không có, ta chỉ là đột nhiên muốn cười. Con có biết, cười có thể làm cho cơ thể duy trì khỏe mạnh,. Ha ha ha... Con mau đi học đi, lần này lại có hoạt động dã ngoại thám hiểm con cũng tham gia đi, ở nhà cũng không có chuyện gì phải làm. Nói cách khác.. học kiểu gì đều thi tốt như vậy. Ta đã đã biết, lần trước thi thử, con toàn đạt điểm tuyệt đối không phải sao. Thực sự là lợi hại!"
Đối mặt lời ca ngợi của Khương Viên Viên, cô chỉ cảm thấy xấu hổ. Bất quá bây giờ liên Khương Viên Viên cũng bắt cô tham gia, vậy cũng chỉ có thể đi tham gia. Thật sự, cô chưa từng tham gia kiểu hoạt động chỉ dành cho con nhà giàu như này, coi như khai mở tầm mắt
Nghĩ như vậy, tâm tình cũng sung sướng không ít. Nên tâm trạng bực bội Hàn Thất Lục gây ra cũng cuốn đi mất. Quay sang Khương Viên Viên mỉm cười rực rỡ nói rằng: "Như vậy con đi học, gặp lại mẹ sau."
Chào tạm biệt Khương Viên Viên cô ngồi trên chiếc xe đang đậu trước sân từ lâu. Bất quá lúc này đây, cô ngồi chỗ kế bên tài xế. Vị trí phía sau đã bị Ba Tát Lệ chiếm. Không cần nghĩ cũng biết, Ba Tát Lệ là muốn theo Hàn Thất Lục ngồi chung một chỗ.
Bất quá cô cũng không thèm nha, một chút cũng không để ý! Thế nhưng vì sao... Đáy lòng của cô cảm thấy có chút gì đó đắng chát? Không không không! Nhất định là ảo giác của cô! A, ảo giác!!
Bởi trên đường không có kẹt xe, xe rất nhanh thì lái cửa Tư Đế Lan. Lúc đi vào trường, tất cả mọi người đã ngồi ngay thẳng chờ làm bài thi. Không có người nói cô nửa câu, nhưng điều này làm cho cô cảm thấy rất hổ thẹn.
Mãi đến khi bài thi phát ra, tất cả mọi người chăm chú bắt đầu bài thi, cô mới hơi cảm thấy thả lỏng một ít. Nghiêm túc cầm bút làm bài. Môn fđang thi là ngữ văn.
Thành tích môn ngữ văn của cô luôn luôn tốt, cho nên lòng tin tràn đầy. Đối với ngữ văn, cô luôn luôn nắm được nắm bắt rất tốt ý, nên cô hoàn toàn có thể viết ra thật tốt.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu làm bài.
Bài văn có tựa đề được cho: "Tôi hoài niệm XX". XX tức là bất cứ nhân vật nào đều được. Cô tự nhiên nghĩ đến người mẹ đã mất của mình, vì vậy bắt đầu viết viết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...