Thiếu Chủ Hắc Đạo

Viêm Nương còn chưa có cơ hội để suy nghĩ tại sao ông Hoắc lại biết sự tồn
tại của cô, cô trở về khách sạn, đang định về phòng gọi điện thoại hủy
bỏ cuộc gặp mặt với Viêm Giản, ai ngờ vừa tiến vào phòng thì gặp được
người mà cô không muốn gặp nhất.

"Tại sao anh ở chỗ này?"

Hoắc Đông Lưu nhìn cô cười cười, nhưng mà trên mặt anh ta lại không có một
nụ cười, Viêm Nương cảm thấy có sự tức giận ở trên người anh ta, nhưng
cô lại không biết được là vì sao.

"Chẳng lẽ không có ai nói với
em, khách sạn này là một trong những sản nghiệp của Hoắc gia sao?" Anh
là ông chủ, đương nhiên có cách đi vào.

Cái gì? Cô hoàn toàn
không biết chuyện này, trú ngụ của cô đều do công ty an bài, "Cho dù như thế , thì anh cũng không có quyền đi vào, mời đi ra ngoài lập tức."

Hôm nay cô thật sự là chịu đủ rồi, yêu cầu vô lý của ông Hoắc đã làm cho cô cảm thấy tức giận và không nhịn được, Hoắc Đông Lưu xuất hiện càng làm
cho cô nhớ tới cuộc nói chuyện của cô và ông Hoắc, càng khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

"Làm không được."

Thái độ ngang ngược của
Hoắc Đông Lưu làm cho cô muốn đánh người. "Vậy được, anh tiếp tục đợi,
tôi đi ra ngoài." Cô có quyền trả phòng mà.

"Viêm Nương, tới bên cạnh tôi." Hoắc Đông Lưu đột nhiên thay đổi giọng nói, nhìn cô chăm chú.

"Đến tột cùng là anh muốn làm gì?" Cô tức giận mà xông về phía anh ta, sau
đó dừng ở trước mặt anh ta và nhìn chằm chằm vào anh ta, "Giữa tôi với
anh rõ ràng không có quan hệ, tại sao anh muốn quấn lấy tôi?"

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn em." Chỉ có cô mới là người anh muốn, các phụ nữ còn lại, anh nhìn không vừa mắt.

"Điều này rất đáng tiếc, tôi không muốn anh, tôi không có hứng thú với anh."
Cô kiên định nói, không để ý tới biều tình của Hoắc Đông Lưu bởi vì lời
của cô mà xanh mét.

"Là vì người đàn ông đó?" Anh còn nhớ rõ người đàn ông ngày đó gặp mặt cô ở trong khách sạn.

Trong lòng Viêm Nương hiểu rõ nếu không nói rõ ràng, chuyện như vậy sẽ phiền
toái hơn, mà cô không muốn lại bị mời đi đối mặt với ông Hoắc, cô không
có nghĩa vụ giúp bọn họ xử lý chuyện nhà.

"Anh muốn nghĩ như vậy
cũng được, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, ngoại trừ anh ấy ra, tôi
còn có người khác theo đuổi, mà một chút cũng không liên quan tới anh."
Cô cố ý, cố ý muốn khơi lên lửa giận của anh ta, cô cho rằng như vậy, có thể bỏ suy nghĩ muốn lấy được cô của anh ta.


Nhưng mà cô sai lầm rồi, cô không biết đàn ông là không thể bị chọc giận như vậy, đặc biệt
là lấy một người đàn ông khác tới kích thích anh ta.

Cô vừa mới dứt lời, thì Hoắc Đông Lưu dùng sức kéo cô về phía mình, hơn nữa lúc cô còn chưa kịp phản kháng, đã ôm cô lên.

"Hoắc Đông Lưu, anh làm gì đấy? Buông tôi ra?"

Cô bị kinh sợ vì anh ta đột nhiên hành động như vậy, cô hiểu mình đã thật
sự chọc giận anh ta, nhưng cô không nghĩ tới phản ứng của anh ta lại
kích liệt thế này, anh ta không phải nên quay đầu đi sao?

Anh đã cho cô cơ hội, nhưng cô cố ý chọc anh nổi giận, như vậy thì đừng trách anh.

"Anh không có quyền làm như vậy, buông tôi ra!"

Cô thử muốn thoát ra, nhưng Hoắc Đông Lưu lại ôm cô rất chặt, rồi sau đó anh ta ném cô về phía giường lớn.

Hoắc Đông Lưu ngồi lên giường, vây cô ở trên giường, mà vẻ mặt lãnh khốc đó
làm cho cô cảm thấy lo lắng làm cho cô muốn trốn tránh.

"Nói cho
tôi biết, có đàn ông chạm qua em hay không?" Những người anh phái đi
điều tra cô đến tột cùng đã làm gì, thế mà lại không có báo cáo với anh
chuyện người đàn ông kia, để cho anh có một dạo hết sức yên tâm, xem ra
là anh sai lầm rồi.

Viêm Nương bởi vì câu hỏi của anh ta mà sửng
sốt, lo lắng ban đầu đã biến mất bởi vì câu hỏi kia của anh ta, thay vào đó là lửa giận trong lòng, anh ta lại có thể hỏi cô như thế, anh ta coi cô là dạng phụ nữ gì?

"Cho dù có, chuyện đó cũng không liên quan tới anh."

Chống lại ánh mắt gần như muốn phun lửa của Hoắc Đông Lưu, trong lòng cô đắc ý một chút, nhưng mà chỉ trong nháy mắt sau đó, cô lập tức hối hận, bởi
vì Hoắc Đông Lưu bắt đầu xé rách quần áo của cô.

"Anh làm gì đấy? Dừng tay!" Cô không phải là phụ nữ tùy tiện như vậy, nếu mà anh ta cần
phụ nữ thì có thể tự mình đi tìm, cô mới không theo.

"Tôi muốn xác định một chuyện." Mặc dù bực bội của Hoắc Đông Lưu còn chưa tiêu ta, nhưng mà anh hiểu rõ Viêm Nương.

"Anh không được đụng tôi!"

Nút áo của áo sơ mi trên người Viêm Nương đang bị anh ta cởi ra, cô đưa tay đánh anh ta, muốn anh ta dừng lại, nhưng cô thật là không ngờ Hoắc Đông Lưu đối với hành động như thế của cô càng vượt qua khuôn phép.

Hoắc Đông Lưu không lên tiếng, chỉ giữ chặt hai tay của cô, muốn cô không
thể phản kháng, còn một tay kia lại tiếp tục động tác của anh ta, hoàn
toàn không để ý đến phản kháng của cô.

"Hoắc Đông Lưu, tôi không cho phép anh làm như vậy."

Cô bắt đầu sợ, cũng biết anh ta không nói đùa, nhưng cô không biết làm thế nào mới có thể làm cho anh ta ngừng động tác bên trên.


"Tôi có hỏi ý nguyện của em sao?"

Sau khi anh ta mở nút áo của áo sơ mi xong, thì lộ ra làn da trắng như
tuyết của cô, mềm mại đầy đặn của cô khiến áo lót ôm trọn lấy, áo lót
màu tím đậm làm tôn lên làn da mềm mại trắng nõn của cô.

Hoắc
Đông Lưu không để ý đến giãy giụa của cô, kìm lòng không được mà vạch áo sơ mi ra, tay phải ở trên mềm mại của cô lưu luyến không đi, điều này
làm cho cô gần như muốn thét chói tai.

"Dừng tay!"

Tay Hoắc Đông Lưu đụng đến thân thể của mình thì Viêm Nương dùng sức giùng giằng hơn, cô không muốn bị anh ta định đoạt như vậy.

"Nói cho anh biết, em từng có đàn ông chưa?" Thân thể này chỉ có thể thuộc
về anh, anh không có ý định cùng hưởng với người khác, vậy sẽ khiến cho
anh điên cuồng.

Viêm Nương chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, không muốn trả lời vấn đề của anh ta.

Rồi sau đó Hoắc Đông Lưu tháo cà vạt của mình, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì trói chặt hai cổ tay của cô.

"Hoắc Đông Lưu, anh không được làm như vậy với tôi." Lúc này Hoắc Đông Lưu
không còn là người mà cô quen thuộc, cô nên hiểu sớm, hai người tách ra
lâu như vậy, anh ta không còn là chàng trai trẻ năm đó, mà là người đàn
ông, một người đàn ông có thể tổn thương cô.

"Chỉ cần là chuyện
anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản anh." Đây chính là Hoắc Đông Lưu, trong mắt không có người như vậy, cuồng vọng như vậy.

Bởi vì áo
sơ mi đã bị anh ta kéo ra, cô thử muốn quay người tránh ánh mắt nóng
bỏng của anh ta, đồng thời muốn giãy hai tay bị cà vạt cột, làm gì cố
gắng của cô đều uổng phí.

"Tôi không phải con rối của anh, anh không có quyền đối với tôi như vậy."

"Không có sao? Anh nói rồi anh muốn em, anh muốn em trở thành phụ nữ của anh."

Nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, Hoắc Đông Lưu vẫn không chịu lui ra mà ép
hỏi cô, anh muốn cô biết kết quả đối nghịch với anh, anh muốn thương yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không phóng túng cô ấy, mà
bây giờ, anh chỉ muốn biết, có đàn ông chạm qua cô ấy hay không, đó chỉ
có thể là quyền thuộc về anh.

Hoắc Đông Lưu nghe mùi thơm tản ra
từ trên người cô ấy, mùi thơm nhàn nhạt làm cho anh kìm lòng không được

mà hít sâu một cái, "Nói cho anh biết, có người chạm qua em hay không?"

Viêm Nương bị lời nói của anh ta dọa sợ, trong lòng không khỏi cảm thấy bị
thương, điều này làm cho cô muốn vĩnh viễn trốn anh ta.

"Hoắc Đông Lưu, không cho phép anh đụng tôi."

Nhịn xuống run rẩy lo lắng, cô tiếp tục thử ngăn cản anh ta, cô biết Hoắc
Đông Lưu không phải đang đùa giỡn với mình; mà lúc này ý nghĩ duy nhất
của cô chẳng qua là muốn anh ta cách xa mình, tốt nhất là đời này không
nhìn thấy anh ta nữa.

Nhưng Hoắc Đông Lưu đã không để ý tới cảnh
cáo của cô, anh ta lần nữa cúi đầu liếm vành tai của cô, "Nói hay
không?" Anh ta kiên trì hỏi đáp án mình muốn.

Viêm Nương muốn nói cho anh ta biết, đến nay chính xác mình không có nói qua chuyện tình
cảm, nhưng mà tự ái của cô không để cho cô mở miệng, cho tới nay, cô đều không muốn chịu thua ở trước mặt Hoắc Đông Lưu, huống chi đó là chuyện
riêng của cô, anh ta không có quyền hỏi đến, mà anh hôm nay đối với cô
như vậy, món nợ này cô nhất định sẽ ghi nhớ .

Bởi vì không đợi
được câu trả lời của cô, Hoắc Đông Lưu liền dọc theo cổ hôn mềm mại của
cô, tham lam lại ngang ngược mà mút lấy.

"Anh dừng tay!" Sao anh ta càn rỡ như thế?

Tay của anh ta không an phận mà dao động ở trên người cô, rồi sau đó Hoắc
Đông Lưu cởi áo lót của cô ra, mềm mại đứng thẳng của cô lập tức giọi
vào tầm mắt anh ta, kích thích anh ta.

Lời của cô bị hành động
của Hoắc Đông Lưu cắt đứt, thân mật giữa nam nữ là lần đầu cô tiếp xúc,
làm thế nào cô cũng không nghĩ rằng đối tượng chính là Hoắc Đông Lưu mà
cho tới nay cô đều muốn quên lãng, hơn nữa còn là sau khi hai người tách ra lâu như vậy, tất cả đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cô liều mạng
giãy dụa nửa người trên muốn tránh môi của anh ta.

Hôn lên môi
của cô, tư vị ngọt ngào này làm cho anh ta mê muội, anh ta vuốt ve mềm
mại của cô, cảm xúc đầy đặn lại co dãn này làm cho anh ta yêu thích
không buông tay.

Viêm Nương thử dùng sức đẩy hai tay vẫn bị cà
vạt của anh ta trói nhiều lần, nhưng không có hiệu quả bao nhiêu, đặc
biệt là sức lực của cô căn bản không bằng anh ta, muốn đẩy anh ta ra căn bản là không thể làm được.

"Đủ rồi, không được đụng tôi."

Bởi vì thân mật này đột nhiên tới, làm sợ hãi trong lòng cô rốt cuộc chiến
thắng kiêu ngạo, cô lên tiếng mang chút nghẹn ngào, điều này đại biểu cô đã nhượng bộ.

Hoắc Đông Lưu bởi vì cô nói mà ngẩng đầu, trong mắt có dục vọng mãnh liệt, "Nguyện ý nói?"

Anh theo động tác không lưu loát của Viêm Nương thì phát hiện cô thiếu kinh nghiệm, anh biết mình nên dừng lại, nhưng tư vị ngọt ngào của cô làm
cho anh không thể vì vậy mà dừng tay.

"Không có ai chạm qua tôi."


Đúng vậy, vẫn luôn không có ai chạm tới cô, ngoại trừ anh ta ra, nụ hôn đầu
năm kia của anh ta, nhiều năm sau, thân thể của cô còn để cho anh ta
nhìn, sờ soạng, chỉ có anh ta, không có người khác.

Hoắc Đông Lưu nhìn cô, thân thể cùng gương mặt xinh đẹp của cô khiến cho anh mê muội, nhưng anh muốn mình khắc chế phần kích động này.

Sau khi nói xong, Viêm Nương nhắm nghiền hai mắt, không muốn nhìn anh ta nhiều hơn nữa.

Không biết qua bao lâu, cà vạt trên cổ tay cô bị tháo ra, cô lập tức xoay
người đưa lưng về phía anh ta, cả thân thể co lại thành một cục.

Cô kéo áo sơ mi của mình thật chặt, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch, "Mời đi ra ngoài."

Hoắc Đông Lưu xoay người cô lại, muốn cô ngó mặt mình, đồng thời còn cài nút áo áo sơ mi cho cô, Viêm Nương cũng không có phản kháng, giãy giụa,
anh ta giúp cô mặc quần áo tử tế, lại ở trên trán của cô hôn một cái,
"Đây chỉ là bắt đầu, giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu, mà em chỉ thuộc về
anh."

Viêm Nương trợn to mắt vì lời anh ta nói, cô cho rằng anh
ta không nghiêm túc, nhưng anh ta, cô có thể theo ánh mắt thâm trầm của
anh ta mà phát hiện anh ta kiên quyết.

"Tôi không muốn!" Sau khi cô mặc lại áo sơ mi xong, lui thân thể ra lần nữa, cách xa anh ta.

Hoắc Đông Lưu cười nhạt, thế nhưng trong cười lại có mùi vị không cho phản
kháng, "Anh cũng không có hỏi ý kiến của em, anh chỉ là đang nói cho em
biết, anh muốn em."

"Tôi cũng nói cho anh biết, tôi không muốn!"

"Trừ phi em có thế làm cho anh tìm em không được, nếu không em nhất định là
của anh." Hoắc Đông Lưu nói rất tự tin, đồng thời cúi người nghiêng về
phía cô lần nữa, "Nói cho anh biết, em yêu thích anh không?"

Câu
hỏi đột nhiên của anh ta làm cho Viêm Nương có chút kinh ngạc, mà bộ
dạng này của cô khiến cho Hoắc Đông Lưu hài lòng, anh ta bất giác vuốt
mái tóc dài của cô, một mái tóc dài đến eo làm cho anh ta yêu thích
không buông tay, mà anh ta tin tưởng có một ngày cô sẽ nhảy vào trong
ngực anh, đến lúc đó cô lại cam tâm tình nguyện sống ở trong ngực anh
ta.

"Im lặng là đại biểu em yêu thích anh đúng không?"

Viêm Nương nghe ra ý giễu cợt của anh ta, không phục mà trừng anh ta, "Tôi đã có người mình thích, xin anh đừng làm khó tôi."

Hoắc Đông Lưu bởi vì lời nói của cô mà híp mắt lần nữa, "Viêm Nương, đừng
khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, em sẽ không muốn nhìn thấy tính khí
bộ dạng mất khống chế của anh, tốt nhất đừng chọc anh tức giận, hiểu
không?"

Anh quấn lấy tóc dài của cô, sức lực này làm cô hơi đau.

Viêm Nương không để ý tới lời của anh ta, chỉ xoay đầu bước đi, muốn tránh
xa cái nhìn chăm chú của anh ta, nhưng tóc lại để cho anh ta bắt được,
làm cho cô không nhúc nhích được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận