Thiếu Chủ Đào Hoa [np]

Hàn Thiếu mệt mỏi thu thập quần áo bước vào phòng tắm tẩy rửa,đại não vẫn còn mơ hồ,bước chân loạng choạng không may làm ngã chậu cây trên bàn

Thanh âm phát ra rất lớn nên người kia nóng lòng chạy lên xem

-Hàn Thiếu! Em.....

Lưu Tuyên lướt quanh phòng không thấy bóng dáng của cô,lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thầm nghĩ người kia uống quá nhiều rựu nên hậu đậu thôi

-Cái đồ ngốc này!

Bỗng cánh cửa mở ra,một lực đạo không nhẹ kéo Lưu Tuyên vào phòng tắm.

Hàn Thiếu áp sát người kia vào cánh cửa,mũi hít ngửi cần cổ thơm ngọt thập phần mê luyến

-Chị nói ai là đồ ngốc đây!?

Lưu Tuyên nhìn con người trần truồng kia đang áp sát mình,khuôn mặt một tầng phím hồng,xương quai xanh cô phủ lên một ít nước hấp dẫn động lòng người

-Em...emm..

Hàn Thiếu nhìn con người ngây ngốc kia trông rất khả ái a~~
Đôi môi không kềm được liền dán lên môi nàng nụ hôn nồng đậm,tay lại bận rộn xoa xoa hai quả anh đào căng tròn

Lưu Tuyên bị Hàn Thiếu thao túng,cảm giác lúc này thật phóng đãng,tay không tự chủ mà đưa lên câu cổ người kia,cảm nhận được côn thịt ấm nóng đang cạ vào lớp váy mỏng manh

Bỗng nàng sựt nhớ gì đó nên dứt khỏi nụ hôn,đẩy cô ra xa

-Chị..chị có làm đồ ăn bên dưới,em mau thay đồ rồi xuống dùng bữa,kẻo nguội!


Nói xong nàng hôn lên má Hàn Thiếu một cái rồi rời đi. Nội tâm Lưu Tuyên một cỗ hạnh phúc xen lẫn một chút tiếc nuối nhưng nghĩ đến vết thương người kia chưa lành nên không nỡ để Hàn Thiếu vận động nhiều



Nàng ở bếp chờ khoảng 10p thì người kia cũng bước xuống. Thân ảnh cao lớn kia đập vào mắt Lưu Tuyên vô cùng soái nha~


Hàn Thiếu một thân trang áo sơ mi đen kèm quần tây đen tôn lên nét da trắng hồng lại thêm quả tóc vuốt ngược ra sau khiến nàng đứng hình mất 5s,đợi khi Hàn Thiếu đứng trước mặt mình nàng mới hoàn hồn lại

-Em định đi đâu sao?

Hàn Thiếu ngồi vào ghế đối diện Lưu Tuyên,lấy muỗng múc một ít thức ăn cho vào miệng

-Công ty con gặp một số trục trặc,em đi giải quyết.

Hàn Thiếu đúng là nói dối thần sầu,ngay cả con người sắt bén như Lưu Tuyên lại không nhận ra một điểm lạ

-Em đi cẩn thận,còn phần vết thương nếu thấy đau thì gọi chị tới!

-Một lát tiện đường,em đưa chị về!

Nữ nhân đối Hàn Thiếu cười tươi,bữa ăn hôm nay là bữa ăn ngon nhất trong đời nàng,chính tay được nấu cho người kia ăn lại được cùng người kia thưởng thức,tâm tình rất vui vẻ a~~


Một lúc sau,cả hai cũng đã ăn xong,Hàn Thiếu mở cửa cho người kia vào xe,bản thân lại ngồi vào phía ghế lái châm điếu thuốc rồi khởi động xe

Lưu Tuyên si mê ngắm nhìn người kia một thân soái khí lạnh lùng bất giác nở nụ cười

-Mặt em dính gì sao?

Nàng bỗng ngây ngốc quay đi chỗ khác

-Không có! Chỉ tại em rất soái,chị sợ sẽ có người cướp mất em thôi

Hàn Thiếu đưa tay véo mũi nàng một cái

-Ngốc! Em không cho phép thì có thể sao?

Nữ nhân an lòng vì câu nói này của Hàn Thiếu,tâm tình vô cùng hưởng thụ

Tầm 5p sau cũng đã tới nhà Lưu Tuyên,nàng lưu luyến không muốn vào nhà nhưng đành phải vì nghĩ người kia tính chất công việc bận rộn chịu bỏ thời gian ra đối đãi mình đã là may rồi

Khi rời đi nàng để lại trên môi Hàn Thiếu một cái hôn,dặn dò người kia cẩn thận xong cũng bước vào nhà




Hàn Thiếu ánh mắt ôn nhu lại trở nên sắt bén,chuẩn bị tinh thần đối đầu với vị lão sư thần thần bí bí kia.



Chạy tầm 30p cũng đến nhà nàng ta,Hàn Thiếu lấy làm lạ vì nữ nhân này sao lại xây một căn nhà to lớn ở nơi hoang sơ như vậy nhưng cũng mặc kệ vì cô không thích lo chuyện bao đồng. Vào lấy áo rồi đi về thôi



Bước vào trong biệt thự rộng lớn cô lại càng thấy lạ hơn,vì cớ gì căn nhà to lớn như vậy lại không thấy có người làm,chỉ có nữ nhân kia ngồi ở đại sảnh.


Hàn Thiếu chậm rãi bước vào trong đối mặt với Trịnh Kim đang ngồi trên sofar hưởng thụ


-Trịnh lão sư nhĩ hảo!

Nữ nhân vận chiếc váy ngủ đỏ chói mỏng manh đi đến chỗ Hàn Thiếu tươi cười

-Sao lại để người ta chờ em lâu vậy chứ?


Nhận được cái động chạm khiến Hàn Thiếu nhíu mày mà tránh né


-Do em có việc,em xin lỗi!



Nữ nhân đậm ý cười,ánh mắt câu dẫn nhìn người kia say mê


-Có lỗi là phải phạt,em đi theo tôi!

Trịnh Kim xoay người bước lên lầu,cô đi theo sau,không biết cố tình hay vô ý nhưng cặp mông của nàng ta cứ đẩy đà trước mặt Hàn Thiếu như khiêu khích


Nàng ta mở cửa căn phòng ra,đập vào mắt Hàn Thiếu là hai từ "tráng lệ" từng chi tiết điêu khắc bàn ghế hay màu tường đều mang phong cách hoàng gia,màu đỏ chủ đạo thực chói mắt,nhìn cái giường rộng lớn kia cô ngầm cảm thấy điềm không lành

-Áo của em,Lão sư?


Nữ nhân cười tà mị tiến đến ngày càng gần Hàn Thiếu,cánh tay đặt lên ngực cô tùy ý động chạm


-Tôi chưa phạt xong,khoan hẵn nói chuyện khác.

Hàn Thiếu gỡ tay Nàng ta xuống,cười trừ

-Em xin lỗi lão sư,tốt nhất đừng thân mật như vậy!



Trịnh Kim dùng lực đạo rất mạnh đẩy người kia xuống giường,bản thân áp sát không cho Hàn Thiếu có cơ hội thoát


-Chuyện hôm đó đã xảy ra,chúng ta lại chưa thân mật sao? Em phải chịu trách nhiệm với tôi chứ!?

Cô vì vết thương kia không dám động mạnh,còn người này dùng lực đạo như vậy,chắc là muốn lấy mạng mình mà

-Chuyện lần trước cho em xin lỗi,em cũng không có tài cán gì,sao dám chịu trách nhiệm cho lão sư đây!

Trịnh Kim nóng lòng,tay mở đi nút áo của người bên dưới,môi áp sát vào tai Hàn Thiếu

-Em chỉ cần chiều tôi thôi,Hàn Tổng!

Xem ra tai mắt của nữ nhân này cũng rất nhiều,lại còn điều tra lai lịch của cô,xem ra nàng ta rất để tâm cô đi

-Em hôm nay không khoẻ!

Trịnh Kim lướt ánh mắt đến khuôn mặt anh tuấn kia bất giác cười

-Em không cần động,tôi sẽ hầu hạ em





_________________________________________



Mình đã trở lại rồi đây! Mọi người bấm ⭐ bình chọn cho au nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận