Thiếu Chủ Đào Hoa [np]

Vừa đến cổng biệt thự Hàn Thiếu đã hạ kính xe xuống yêu cầu tên vệ sĩ mở cửa
Tên vệ sĩ ngó ngang dọc nhìn người trong xe vì trời tối om,ngó một lúc hắn nhận ra cô tay chân liền luống cuống vừa mở cổng vừa cúi đầu.
Hàn Thiếu lái xe một mạch vào sân,tay chân run rẩy bước từng bước vào trong.
Lưu Tuyên đang ngồi ở sofar lướt điện thoại,thoát thấy hình ảnh quen thuộc của người kia liền vui mừng chạy đến

*Cư nhiên hôm nay Hàn Thiếu lại đến đây a*

Ánh mắt vui sướng khi gặp được Hàn thiếu bỗng chốc được thay bằng sự hoảng hốt tột độ.
Cả người cô đầy máu!!

Hàn Thiếu bước đến đâu,máu nhỏ giọt trên sàn nhà đến đó. Còn một bước nữa là đến chỗ Lưu Tuyên nhưng vì mất quá nhiều máu nên chân không còn sức nữa liền ngã nhào vào người nàng. Chỉ để lại một câu rồi ngất đi

"Phiền cô!"

Lưu Tuyên nhanh chóng kêu hai tên vệ sĩ dìu Hàn Thiếu lên phòng mình còn bản thân lại luống cuống đi tìm dụng cụ băng bó. Quả thực đã lâu lắm rồi nàng không thấy Hàn Thiếu bị thương nặng như vậy nên có phần lo lắng


Hàn Thiếu sở dĩ tìm đến Lưu Tuyên là vì nàng là một bác sĩ rất giỏi nhưng vì một biến cố nào đó nàng đã rời bỏ công việc cứu người cao cả để đi đầu quân cho Thiên Nhất,băng đảng khét tiếng là máu lạnh


Hai tên vệ sĩ vừa đặt Hàn Thiếu lên giường liền bị Lưu Tuyên đuổi ra ngoài,không quên căn dặn bất cứ ai cũng không được phép làm ồn.

Dụng cụ đã chuẩn bị sẵn sàng,nàng liền cởi áo Hàn Thiếu ra để xem xét vết thương. Máu ở phần rìa vết thương đã đông lại chứng tỏ cô đã bị thương rất lâu đi,lại còn gáng gượng đến đây để tìm nàng,đủ hiểu Hàn Thiếu tin tưởng nàng đến mức nào rồi.

Vết thương phía trước bụng có phần lớn hơn nhưng ở sau lưng có lẽ là do súng gây ra,nàng phải nhanh chóng xem bên trong còn viên đạn không đã.
Lật Hàn Thiếu nằm sấp xuống,hình xăm ngoạ long phí thường tinh xão đập vào mắt Lưu Tuyên. Hàn Thiếu vẫn khí thế ngút trời

Quả nhiên vẫn còn viên đạn bên trong. Nàng tỉ mỉ gấp viên đạn ra khỏi người cô,lau đi phần máu đông liền khâu viết thương lại. Tiếp tục xử lý vết thương trước bụng,vết thương này rất sâu làm Lưu Tuyên bất giác run tay,mồ hôi thấm ướt vầng thái dương. Tay phải cô không ngừng được truyền máu

Sau 2 tiếng vật vã,cuối cùng nàng cũng đã xử lý xong vết thương của Hàn Thiếu,đứng dậy bẻ khớp cổ vài cái liền thu dọn đồ nghề và quần áo của cô đi  tẩy rửa. Thấy Hàn Thiếu bị thương nặng như vậy bản thân dâng lên một cổ chua xót. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hàn Thiếu thân thủ không kém ai vì cớ gì lại bị thương nặng như vậy?



Bỗng suy nghĩ bị cắt ngang khi chuông điện thoại không ngừng reo. Đầu dây bên kia là Hàn Định Quốc

-Alo bang chủ!

Hàn Định Quốc nghe cô bắt máy liền gấp rút hỏi thăm tung tích của đứa con thân yêu

-Lưu Tuyên! Tiểu Nhất có ở cùng cô không? Hiện tại nó sao rồi

-Bang chủ yên tâm,hiện tại tôi đã băng bó vết thương cho Thiếu chủ rồi. Hiện giờ không còn nguy hiểm nữa...nhưng đã xảy ra chuyện gì sao? Vết thương của thiếu chủ rất nghiêm trọng

Hàn Định Quốc thở dài,ông cũng muốn biết câu trả lời

-Tiểu Nhất không sao là tốt rồi! Về chuyện nó bị thương tôi đoán chắc nó đã đụng độ với Địa Long,còn mang một cô gái không rõ lai lịch của Địa Long về nhà

Đại não Lưu Tuyên rối càng thêm rối. Là nữ nhân nào có thể được Hàn Thiếu đem về nhà như vậy chứ! Hàn Thiếu đúng là đào hoa

-Thôi! Vậy phiền cô chăm sóc cho Tiểu Nhất,khi nào nó tỉnh lại cô liền báo cho tôi

-Vâng, bang chủ!



Hàn Định Quốc cúp máy thở phào nhẹ nhõm,đứa con quậy phá này không sao là tốt rồi. Giang Yên ngồi bên cạnh luôn sốt ruột chờ đợi ông mở miệng
Hàn Định Quốc thấy người kia lo lắng liền nắm tay nàng trấn an

-Tiểu Nhất không sao! Mai nó sẽ về

Giang Yên nghe được câu này liền thấy nhẹ nhõm,nhìn đồng hồ cũng đã hơn 1h sáng,liền dìu Hàn Định Quốc về phòng nghỉ ngơi










Sáng hôm sau,Hàn Thiếu cảm nhận một cỗ đau nhức truyền đến đại não khiến bản thân phải nhíu mài. Tay đưa lên xoa xoa thái dương lại nhìn sang người bên cạnh đang ngủ say liền đưa tay vuốt một ít tóc chắn khuôn mặt yêu mị của nàng. Chắc hẳn hôm qua nàng rất mệt đi


Lưu Tuyên mơ hồ cảm nhận được cái đụng chạm của người kia liền mở mắt

-Hàn Thiếu! Hôm qua....

Chưa kịp nói hết đã bị ngón tay cô chặn lại

-Không cần gấp!

Nàng gật đầu hiểu ý


-Hôm qua trên đường đi làm về liền thấy một đám người mờ ám có ý đồ xấu với một cô gái. Ngứa mắt nên xông vào liền đụng độ đám người Địa Long,trong đó có tên A Long. Đúng lúc đang rảnh rỗi liền triệt tiêu hắn một lần đỡ luyên lụy mai sau nhưng bọn chúng to con nên tôi có phần yếu thế nên mới bị thương. Cuối cùng A Long cũng bị hạ,còn phần cô gái kia định đem vào bệnh viện nhưng lại sợ phiền phức,bản thân lại không đề phòng cô ấy là người của Địa Long nên lỡ mang cô ấy đi rồi lại không biết quăng ở đâu liền đưa cô ta về nhà, chắc hẳn cô ta sẽ có ít



Hàn Thiếu bịa ra một chuyện dài ngoằng nhưng rất hợp lý khiến Lưu Tuyên gật đầu tin ngay. Đôi mắt nàng phím lệ nhìn Hàn Thiếu

-Thiếu chủ làm người ta lo chết đi được,cậu có mệnh hệ gì thì tôi....tôi..

Cô xoa đầu nàng trấn an

-Tôi mạng lớn như vậy sao có mệnh hệ gì! Hôm qua chắc hẳn chị rất mệt

Nàng dán một nụ hôn nồng đậm lên môi cô mỉm cười

-Không mệt!


Không khí màu hồng phút chốc bị phá vỡ khi cánh cửa từ từ mở ra,thanh âm ồ ồ của người đàn ông phát ra sau cánh cửa

-Em yêu anh nhớ em quá!!!

Hắn ta thấy có gì không đúng liền khựng lại,bốn mắt nhìn nhau nụ cười dần méo mó. Hàn Thiếu dừng khoảng chừng vài giây liền hiểu ra tình cảnh hiện tại,nụ cười liền tạt thấy vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Tuyên

-Thì ra khẩu vị của chị lại mặn như vậy

Nàng rối rắm không biết phải giải thích với cô từ đâu,nước mắt uất ức từ từ tuông ra

-kh... không phải...Hàn..Thiếu...Không phải!

Gã đàn ông kia giận dữ quát lớn vào mặt  Lưu Tuyên

-Thằng này là thằng nào!!!?

Hàn Thiếu nhếch môi ngồi dậy tháo kim truyền máu ra,giọng điệu châm biếm

-Tao là gia gia của mày!


Tên to con kia càng ngày càng tức giận định xông lên cho cô một trận thì *ĐOÀNG*
Hàn Thiếu cầm lấy súng trên bàn chỉa vào chân hắn mà bóp cò

-Mày khôn hồn thì câm cái miệng lại

Ánh mắt sắt bén liếc về phía Lưu Tuyên nhưng thập phần đau xót. Viền mắt của cô đã phiếm hồng liền che giấu mà rời đi

-Phiền cô rồi!

Lưu Tuyên thấy biểu tình đau lòng của Hàn Thiếu lại càng đau hơn. Nhìn lại tên mập bẩn thỉu kia liền cho hắn một phát vào đầu vì A Long đã bị khử,giữ lại hắn cũng không có ích gì. Hai chân nhanh chóng chạy xuống nhà nhưng đã chậm một bước.

Lưu Tuyên ôm miệng khóc nức nở vì người kia đã hiểu lầm mình lại càng đau đớn hơn vì nàng thấy được ánh mắt đau lòng của Hàn Thiếu. Chắc hẳn cô đã yêu Lưu Tuyên rồi




Hàn Thiếu lấy tay gạt đi dòng lệ ấy. Tại sao bản thân lại đau lòng đến vậy? Mày có thể tìm nữ nhân khác,nàng ta cũng có thể. Vì sao mày lại ích kỷ đến vậy? Phải chăng Mày đã yêu nàng rồi???











Loa loa loa mình đã trở lại rồi đây! Mọi người đọc truyện đừng quên bấm ⭐ cho mình nha và mong mọi người sẽ góp ý để mình có nhiều ý tưởng ra nhiều chap hơn ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận