Giờ trong lòng Thanh Đế sắp sụp đổ rồi, ông không ngờ ba người này lại tới tìm mình tính sổ, nếu không tận mắt chứng kiến, ông thật sự không dám tin.
Giờ ông bắt đầu hoảng loạn, không biết nên nói gì mới phải, ông gãi đầu, chẳng hề tức giận, mà trong lòng đang rất sợ hãi.
Cầm Đề cười khẩy: “Nếu không thì tôi cũng không mất mặt đến thế.”
Bình thường đều là ông chủ động đánh đàn, vì đó là mong ước của ông, nhưng giờ ông lại bị ép buộc, điều này đã khiến ông cực kỳ khó chịu, ông quyết định phải cho đối phương đẹp mặt, để ông ta biết sự lợi hại của ông.
Đến nước này rồi, Cầm Đế nhất thời không biết nên nói gì mới phải, mà chỉ muốn giết chết đối phương.
Thanh Đế vội xua tay nói: “Mấy anh à, em cũng rất vô tội, vì không còn cách nào khác, nếu em có cách đã không làm như vậy, mấy anh tha mạng cho em đi, mấy anh có đánh em cũng vô dụng, không bằng nghĩ cách trừng trị thằng nhãi đó đi.”
Mấy người Cầm Đế nghe vậy cũng bắt đầu im lặng, họ buộc phải thừa nhận, Thanh Đế nói cũng có lý, bọn họ chỉ có chút sức lực này, không bằng nghĩ cách trừng trị Lý Phàm.
Dù gì bọn họ cũng biết trước mắt Lý Phàm mới là kẻ địch có tính uy hiếp nhất, nếu không đối phó anh sẽ là chuyện xấu với họ.
Đúng lúc này, Cầm Đế mới lên tiếng: “Được rồi, mọi người ngừng tay lại hết đi, tôi thấy không bằng chúng ta hãy bàn bạc cách để trừng trị thằng nhãi đó đi.”
Lúc này mấy người khác mới ngừng tay, bọn họ đều không có manh mối gì, ai cũng dùng hết cách có thể sử dụng rồi, nhưng Lý Phàm chẳng hề mắc bẫy.
“Đúng rồi, chúng ta có thể nhờ anh cả ra tay.” Đúng lúc này, Võ Đế bỗng thốt ra một câu.
Nhưng Cầm Đế lại lắc đầu nói: “Không được, các chú cũng biết tính khí anh cả mà, anh ấy là người hiền lành, chắc chắn không nhờ anh ấy ra tay được.”
Mọi người đều sửng sốt, ai cũng bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật, bọn họ khẳng định trong chuyện này có điều bất ổn.
Võ Đế trầm giọng nói: “Em thật sự đã lãng quên chuyện này, anh cả sẽ không vô duyên vô cớ chủ động trêu chọc người khác, nên chuyện hơi khó giải quyết.”
Trong đám người này, Thanh Đế cũng được xem là người có đầu óc lanh lợi, bỗng lên tiếng: “Được rồi, đã đến nước này rồi, chúng ta phải thay đổi mạch tư duy, để thằng nhãi đó chủ động đi trêu chọc anh cả.”
Thanh Đế vừa dứt lời, mấy người Cầm Đế đều bị thu hút, vẻ mặt bọn họ đều khác nhau, ai cũng nhìn Thanh Đế bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao ông ta lại nói như vậy.
Cuối cùng Thanh Đế mới giải thích: “Cách của em rất đơn giản, nhưng phải xem thử các anh có đồng ý hay không, nếu các anh đồng ý, thì chuyện càng dễ xử lý hơn.”
Mấy người kia nghe vậy thì rất ngạc nhiên, bọn họ đều không ngờ Thanh Đế lại nói thế.
“Nếu chú có cách thì nói ra đi, làm thế nào để cậu ta kết thù với anh cả?” Mấy người Cầm Đế tò mò hỏi.
Lúc này Thanh Đế mới nói cách của mình ra, đồng thời ông cũng dò hỏi ý kiến của người khác, ông cảm thấy cách của mình không được ổn thỏa cho lắm, nên muốn nghe xem người khác sẽ nhận xét thế nào.
Mấy người Võ Đế nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, rất hài lòng về ý tưởng này của Thanh Đế.
Cầm Đế cười nói: “Tôi biết chú nhiều mưu mô mà.”
Thanh Đế nghe vậy thì hơi tức giận, ông luôn cảm thấy mấy người này đang mắng ông.
Cầm Đế cười khẩy nói: “Được rồi, chú bớt giở mấy trò bịp bợm này với tôi, tôi nói cho chú biết, nếu chú không thành công thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Thanh Đế nhất thời gật đầu như giã tỏi, ông cũng bị dọa sợ, biết rõ nếu mình không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào.
Thanh Đế nuốt nước miếng, cách của ông rất đơn giản, ông biết mọi thứ ở trước mắt rất quan trọng với ông, nên giờ ông cần phải giữ bình tĩnh.
Nếu ông không thể giữ bình tĩnh, ngược lại sẽ gây ra chuyện xấu.
Cách của Thanh Đế rất đơn giản, vào ngày sinh nhật của anh cả, ông sẽ cố ý sắp xếp một người giả mạo làm Lý Phàm gửi thư cho ông ta, như vậy chắc chắn sẽ chọc anh cả nổi giận.
Dù gì ông cũng biết rõ anh cả là người ưa sĩ diện, hơn nữa Lý Phàm hoàn toàn không hay biết có người đang hắt nước bẩn lên người mình, mà có biết cậu ta cũng chẳng để tâm, vì với cậu ta, mấy chuyện hắt nước bẩn này đều là thủ đoạn bỉ ổi.
Cậu ta cực kỳ xem thường những trò này, trong mắt cậu ta, đây chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Lúc này trong trang viên sơn trang, mọi người đều có mặt đông đủ, chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng sửng sốt, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin đây là sự thật.
Bọn họ cực kỳ bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin đây là sự thật, bởi vì chuyện này thật sự đã vượt xa tưởng tượng của họ.
Bọn họ đều ngây người, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gần như tất cả ông trùm ở Võ Thành đều có mặt ở đây, để dự tiệc sinh nhật của Long Đế.
Tất nhiên, mấy người Thanh Đế cũng đang ở đây, dù gì cũng là sinh nhật anh cả, nên bọn họ không thể vắng mặt trong dịp quan trọng thế này.
Đúng lúc này, Thanh Đế ngáp một cái, ông khẳng định kết quả trước mắt sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.
Ông vội búng tay, một người chạy tới ngay, mà lúc này mấy người kia cũng bắt đầu mang quà tới tặng.
Lúc này, một người đàn ông toát ra khí khái hào hùng bước ra ngoài, ông ta vừa xuất hiện đã bộc lộ khí chất bất phàm, nhất là khuôn mặt điển trai, làm nhiều phụ nữ say đắm.
Mọi người đều vô cùng bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là thật, mọi người nhất thời hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Bọn họ cho rằng chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, đúng lúc này, Lý Phàm ngáp một cái, anh biết tình hình trước mắt đã khác hẳn so với những gì anh nghĩ.
Long Đế cười nói: “Cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi tiệc của tôi, tôi xin cảm ơn mọi người.”
Mọi người nghe thấy lời nói khách sáo của ông ta thì nhất thời sôi trào, không ngờ Long Đế lại nể mặt mình như vậy, làm bọn họ cực kỳ cảm động.
Long Đế lại nói tiếp: “Tôi biết hôm nay mọi người tới đây với mục đích gì, mọi người mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như thế.”
Long Đế rất biết cách làm dịu bầu không khí, không khí vốn đang rất nghiêm túc nhất thời thay đổi không ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...