Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm không nhìn ngài Võ, cũng không muốn làm cho đối phương khó xử, xem ra trò anh hát tôi bè này là do một mình ông ta tự biên tự diễn nên anh lạnh lùng nhìn Võ Đế, nói: “Muốn tôi thả ông đi à, tôi thấy ông đang nằm mơ giữa ban ngày rồi, sao tôi có thể thả ông đi chứ?”
Võ Đế bắt đầu cảm thấy không ổn, sau khi nhìn thấy ánh mắt của người kia, ông ta giật mình một cái, nói: “Phải làm sao thì cậu mới thả tôi đi, nếu cậu chịu thả tôi thì tôi cam đoan sẽ không tới tìm cậu gây rắc rối nữa.”
“Không cần, thả ông đi cũng được, chỉ cần bẻ gãy đôi tay của ông là xong.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Võ Đế chết trân tại chỗ, kết quả này quá sức kinh ngạc, ông ta vội vàng lắc đầu, sợ muốn khóc: “Cậu Lý, cầu xin cậu thả tôi đi mà, cậu mà bẻ gãy một tay của tôi thì tôi sẽ mất tư cách tranh giành vị trí người thừa kế của nhà họ Đế.”
Ông ta biết đôi tay này quan trọng như thế nào đối với mình, nếu đối phương muốn bẻ gãy nó, thì ông ta sẽ sụp đổ, ông ta không ngờ đối phương lại nói như vậy, kết quả này khiến bản thân ông ta vô cùng bất ngờ.

Lý Phàm tức giận liếc ông ta nói: “Được rồi, đừng ở đây nói những lời vô dụng nữa, tôi chỉ muốn nói cho ông biết rằng muốn tôi thả ông đi là chuyện tuyệt đối không thể.”
Võ Đế hít sâu một hơi, ông ta kinh ngạc quá mức đối với kết quả này, nếu không chính tai nghe thấy thì ông ta không dám tin đây là thật.

“Cậu Lý ơi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu.” Võ Đế cầu xin tha thứ, khóc gần như không ra nước mắt, không nói cũng biết trong lòng ông ta đang hối hận nhường nào.

Ông ta ngoảnh lại theo bản năng thì phát hiện ông em trai của mình đã bỏ chạy từ đời nào rồi, trái tim ông ta gần như tan nát, tên khốn kiếp ấy sao lại bỏ rơi ông mà chạy nhanh như vậy chứ.

Lý Phàm lập tức túm lấy hai cánh tay của đối phương bẻ một phát, xương tay của Võ Đế liền gãy, hơn nữa không cách nào chữa lành được lần gãy xương này.


Bởi vì Lý Phàm âm thầm sử dụng nội lực, muốn chữa khỏi thì phải chữa trong vòng một phút nhưng nội trong một phút mà chữa lành hai cánh tay còn khó hơn lên trời.

Lý Phàm ngáp một cái, thản nhiên nói: “Bay giờ thì ông cút được rồi.”
Võ Đế đau đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ trong lòng đang hận đối phương muốn chết, thằng khóc này đúng là quá đáng, không để cho ông ta chút mặt mũi nào.

Tốt xấu gì ông ta cũng là người nhà họ Đế, đây rõ ràng là người ta không nể mặt nhà họ Đế mà.

Võ Đế căm hận nhìn Lý Phàm như đang muốn dùng ánh mắt để giết người vậy.

Lý Phàm hoàn toàn không để ý tới, nếu như ánh mắt của anh có thể giết người thì anh cũng đã giết chết đối phương từ lâu rồi.

Dù hận đối phương muốn chết nhưng Võ Đế lúc này chỉ có thể nhịn.

Lý Phàm cười nói: “Nếu còn không đi thì không chỉ bẻ gãy hai cánh tay thôi đâu.”
Nguyên nhân anh bẻ hai tay của người ta rất đơn giản, chủ yếu là vì anh lo đối phương sẽ lại đến tìm mình gây rắc rối, nếu đã kết thù thì chi bằng chặt đứt ý định đó của đối phương cũng là để giảm bớt phiền toái.

Cho nên Lý Phàm mới hành động như vậy.

Võ Đế nghe đến đó liền giật mình, ít nhiều gì cũng bị doạ một trận, ông ta không ngờ Lý Phàm lại độc ác đến thế, chuyện như vậy mà cũng làm được.

Võ Đế lúc này mới vội vàng đứng dậy, chạy té khói, sau khi nhìn thấy Thanh Đế thì Võ Đế hung hăng chạy tới, tuy rằng hai tay bị phế, nhưng chỉ không dùng được nội lực thôi, còn dùng sức thì vẫn ngon lành cành đào.

Ông ta đổ tại Thanh Đế tất tần tật, nếu không phải do Thanh Đế thì ông ta đã không sa sút đến bực này nên phải cho đối phương nếm sự lợi hại của mình.

Ông ta đột nhiên đá một cú, lạnh lùng nói: “Có phải chú cố ý chống đối tôi không? Đã vậy thì tôi sẽ cho chú biết sự lợi hại của tôi.”
Thanh Đế hít sâu một hơi, sửng sốt đứng tại chỗ, ông không ngờ đối phương lại báo thù nhanh như vậy.


“Anh không thể đánh em được, anh mà đánh em thì anh sẽ hối hận.” Thanh Đế vội vàng thốt lên.

Võ Đế dốc toàn lực đá một cước rồi gằn giọng chất vấn Thanh Đế: “Chú nói sao, tôi sẽ hối hận à?”
“Đúng vậy, anh nên biết chính em là người đã giữ phiếu bầu cho anh trong buổi bỏ phiếu.” Thanh Đế tự cho mình nói như vậy thì có thể lừa được đối phương nên lúc này không hề tỏ vẻ sợ hãi, ông ấy chắc chắn đối phương sẽ không tự tiện ra tay đánh mình.

Võ Đế vốn dĩ đang tức giận vì cánh tay của mình bị phế nên nghe Võ Đế dương oai diễu võ như vậy thì ông ta lại càng tức, bây giờ trong đầu ông ta chỉ có suy nghĩ muốn giết chết đối phương.

“Chú nghĩ chú là cái thá gì mà dám lấy chuyện đó ra để dọa tôi hả, bây giờ tay tôi đã gãy thì tôi quan tâm đến phiếu bầu làm gì nữa?” Võ Đế giận dữ vô cùng.

Thanh Đế sững sờ tại chỗ, ông ấy hít sâu một hơi vì bất ngờ trước sự tàn độc của Lý Phàm.

“Anh, em thật sự không biết tên nhóc kia lại đáng sợ như vậy, anh cứ yên tâm, em sẽ báo thù cho anh, em sẽ đánh thằng nhóc đó một trận rồi bắt nó phải quỳ xuống cầu xin anh tha thứ.”
Thanh Đế lúc này mới giả bộ làm ra vẻ bênh vực cho anh trai mình.

Nếu lúc nãy mà ông ấy làm vậy thì Võ Đế nhất định sẽ bị cảm động nhưng hiện tại, hai cánh tay của ông ta bị phế gián tiếp có quan hệ rất lớn với đối phương.

Ông ta cảm thấy đối phương quá đạo đức giả, lúc này rồi mà còn có thể nói ra những lời như vậy nên tức giận đấm vào mặt người ta rồi lạnh lùng thốt: “Chú còn bày đặt ra vẻ sao?”
Thanh Đế che mặt, ngơ ngác không hiểu, ông ấy thấy anh mình làm vậy có hơi quá đáng nên lại bắt đầu giả bộ vô tội: “Anh ba, chuyện này đâu thể trách em chứ.”
“Không trách chú thì trách ai?” Võ Đế cười gằn.


Thanh Đế biết đối phương đang tức giận nên không dám ở lâu với ông ta mà vội vàng quay đầu bước đi, ông ấy sợ mình mà còn chần chừ thì nhất định sẽ bị đối phương đánh chết.

Võ Đế nhìn thấy đối phương bỏ chạy cũng định đuổi theo nhưng đuổi không kịp, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng ông ta cũng vì vậy mà rất nghẹn khuất.

Thanh Đế sa sầm mặt thở dài, tự hỏi phải chăng mình đã sai rồi, lẽ ra từ đầu không nên đắc tội với Lý Phàm.

Lúc này, trong lòng ông ấy hiểu rõ Võ Đế đang rất muốn giết mình nên thở dài, đột nhiên nhận ra mình thật bất lực và tuyệt vọng.

Ông ấy nghiến răng, nghĩ rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa, đã đến lúc này rồi thì mặc kệ giá nào đi nữa, ông ấy biết những người đó không phải dễ chọc, trước mắt ông ta phải chuẩn bị thật ổn thoả mới được.

Ông ấy đột nhiên nhớ ra anh hai, anh hai của ông ấy là đại sư nội công và tin chắc rằng, công phu ngoại gia của Lý Phàm tuy lợi hại nhưng nội gia thì nhất định là không ra gì.

Ông ấy có thể mời anh hai đến giúp, và thế là ông ấy đi tìm anh hai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui