Nếu đối phương có thể mạnh mẽ ủng hộ bản thân thì ông ta cũng hiểu được điểm mấu chốt ở trong đó, nếu ông ta giúp đối phương thì nói không chừng đối phương sẽ cảm kích ông ta.
Sau khi nghĩ đến đây, Võ Đế vô cùng kích động.
Thanh Để nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, ông ta biết chắc chắn đối phương rất để bụng.
Đối với kết quả như vậy thì ông ta rất hài lòng, thứ mà ông ta muốn chính là thái độ này của đối phương.
Lúc này Thanh Đế mới nói rõ chân tướng ra, sau khi Võ Đế nghe xong thì sắc mặt ông ta trở nên lạnh lẽo như băng.
Ông ta không ngờ tới lại xuất hiện tình huống như vậy, điều này khiến ông ta vô cùng căm tức.
“Người kia là ai? Tôi muốn đánh chết gã ta” Võ Để bắt đầu bênh vực kẻ yếu.
Lúc này Thanh Để mới nói: “Tên đó là Lý Phàm, là người của Hán Thành, thực lực vô cùng lợi hại”
“Người của Hán Thành à.
Thoạt nhìn tên đó thật càn rỡ, thế mà dám đối nghịch với cậu.
Cậu yên tâm đi, anh sẽ giúp cậu làm chủ” Võ Đế hào phóng nói.
Trong lòng Thanh Để mừng rỡ, ông ta cần thái độ như vậy.
Nếu đối phương không giúp ông ta làm chủ thì ông ta thực sự không xong rồi, trong lòng ông ta vô cùng cảm động.
“Em thực sự rất cảm động, em nhất định sẽ không khiến anh ba phải thất vọng” Thanh Để kích động nói.
Võ Đế cười nói: “Haha, không có gì đâu, chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Mọi việc cứ trông chờ vào anh, tên nhóc kia thì lợi hại cỡ nào được chứ, một mình anh tới ứng phó”
Thanh Đế cố ý kích tướng: “Anh ba, anh có thể không là đối thủ của tên nhóc kia đâu, tên nhóc đó vô cùng lợi hại” Sau khi Võ Đế nghe vậy thì xua tay nói: “Cậu không cần nói nhiều như vậy.
Cậu cứ an tâm đi, anh sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.” Thanh Đế vô cùng cảm động, thứ ông ta muốn chính là thái độ này của đối phương.
Võ Đế vươn vai một cái, khởi động thân thể rồi cùng Thanh Đế đi đến biệt thự của ông Võ.
Ông Võ cảm giác như bản thân đang bị vây trong trạng thái nước sôi lửa bỏng vậy.
Trạng thái này khiến ông ta vô cùng mơ màng, ông ta không biết bản thân đã làm đúng hay sai.
Dù sao thì Lý Phàm đang phải một mình đối mặt với cả nhà họ Đế, chỉ có một mình thực sự có ổn không? Ông ta không có chút lo lắng nhưng sau đó lại lâm vào trầm mặc.
Nhưng hiện giờ ông ta có lo lắng những thứ này cũng không có tác dụng gì, cứ như vậy thì không bằng cứ quên hết đi.
Tất nhiên Lý Phàm cũng nhìn ra dáng vẻ lo lắng của ông Võ, anh nhìn một cái là đoán được đại khái tình huống, chợt cười nói: “Được rồi, tôi biết ông đang nghĩ gì nhưng sau này tôi hy vọng ông có thể bình tĩnh một chút.”
Ông Võ thở dài, cười nói: “Cậu Lý, cậu không cần nghĩ nhiều, tôi không có ý đó đâu”
Lý Phàm nâng tay lên, ý bảo đối phương không cần nói tiếp, sau đó anh nói sang chuyện khác: “Tôi cảm nhận được một luồng sát khí rất cường đại, xem ra Thanh Để lại đi cầu xin sự giúp đỡ đến rồi.”
Khóe miệng ông Võ khẽ co giật, Thanh Để lại cầu xin sự giúp đỡ đến.
Lúc này sẽ không phải là Võ Đế chứ? Lòng ông ta lại càng bất an nôn nóng.
Nếu thực sự là Thanh Đế đến thì phiền phức to rồi.
Ông Võ kinh ngạc nói: “Cậu Lý, cậu không nói giỡn chứ? Tôi hy vọng bọn họ tới càng trễ càng tốt”
Lý Phàm không có tâm trạng nói nhảm nhiều, chỉ nói: “Tôi biết trong lòng ông đang nghĩ gì nhưng trước mắt ông đừng đi theo tôi, tôi không chịu nổi bộ dạng đó của ông đâu.”
Trong thoáng chốc, ông Võ không biết nên nói gì.
Thanh Đế lên tiếng trước: “Anh ba, tên nhóc kia vô cùng lợi hại, ngay cả hải điều của anh tư cũng không làm gì được”
“Hừ, cậu đang so sánh anh với tên súc sinh kia sao?” Sắc mặt Võ Đế trầm xuống trong nháy mắt, nhắc nhở ông ta như vậy lại chọc giận ông ta.
Người ông ta khinh thường nhất chính là Điểu Đế và Thanh Đế, nhất là hải điều của Điểu Đế.
Ông ta hoàn toàn không đặt trong mắt, vậy mà Thanh Đế lại so sánh ông ta với hải điêu, đây chẳng phải là cố ý đối nghịch với ông ta sao.
Sau khí Thanh Để nghe vậy thì mới biết bản thân nói sai rồi, ông ta vội vàng sửa lời: “Anh, em không có ý đó, em chỉ đùa một chút mà thôi.”
“Được rồi, bớt trưng vẻ mặt đó ra đi, đúng nói mấy thứ vô dụng đó nữa.” Võ Đế thản nhiên nói: “Cậu chỉ cần dẫn đường cho anh là được rồi.”
Lúc này Thanh Đế mới dẫn đường cho đối phương, trong lòng cực kì hèn mọn.
Ông nghĩ ông là cái thá gì chứ, không phải đánh nhau giỏi một chút thôi sau, bất quá cũng chỉ là một tên vạm vỡ đầu óc đơn giản.
Đương nhiên ông ta không dám nói những lời này ra trước mặt Võ Đế.
Nếu không thì ông ta chắc chắn sẽ bị Võ Để đánh đến chết đi sống lại.
Võ Đế liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Phàm, vào lúc ông ta nhìn đến Lý Phàm thì ánh mắt liền trở nên lạnh như băng.
Sau khi ông Võ thấy một màn như vậy liền giật mình một cái, cậu Lý thực sự đoán đúng rồi, người này thực sự tìm tới cửa rồi.
Điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Đối với kết quả như thế này, ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc.
Ông Võ làm bộ như không có việc gì cả rồi lui ra sau vài bước, hận sao bản thân không tàng hình luôn đi.
Lý Phàm không chút sợ hãi châm một điếu thuốc, vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Nhìn thấy thần sắc Lý Phàm như vậy thì Võ Đế có chút khó hiểu, sao người này lại bình tĩnh như vậy chứ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta cũng không dám tin tưởng, ông ta cho rằng nhất định Lý Phàm đang giả vờ.
“Tên nhóc kia, tôi nghe nói cậu bắt nạt em trai của tôi phải không?” Võ Để mang dáng vẻ cuồng em trai khí phách vỗ bàn, cái bàn kia lập tức gãy tan tành.
Lý Phàm cũng không hề dao động mà còn cười nhạt.
Ngược lại, ông Võ trợn trừng mắt lên, ông ta không những bị dọa rồi mà còn đau lòng cái bàn gỗ hoa lệ của bản thân.
Lý Phàm cười nói: “Em trai của ông đối nghịch tôi khắp nơi, còn quấy nhiễu công ty đối tác của tôi.
Tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi nói đạo lý với ông ta thì ông ta lại dùng nắm đấm để nói chuyện, tôi cũng không còn cách nào khác.
“Vậy để tôi nói đạo lý với cậu” Võ Đế còn chưa thấy rõ ai đúng ai sai mà đã đứng về phía ông Võ, muốn giúp em trai của mình xả giận.
Lý Phàm nhướng mày, quả nhiên là cá mè một lứa, em trai như vậy thì anh trai còn khác được sao, người của nhà họ Đế thật đúng là vô lý.
“Vậy được thôi” Cho dù là nói đạo lý hay dùng quyền cước thì Lý Phàm đều không sợ mà còn mỉm cười nói.
Võ Đế ngây ngẩn cả người, ông ta nhìn Lý Phàm với ánh mắt kì quái.
Ông ta đang nghĩ có phải đầu óc của đối phương bị rút gân rồi hay không? Đã là lúc nào rồi mà đối phương lại còn bình tĩnh như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...