Khi mọi người nghe vậy, tất cả đều khiếp sợ!
Nể mặt anh là có ý gì?
Mặt mũi anh đáng giá sao?
Triệu Hải nhíu mày, lúc này nhìn thấy Lý Phàm đứng lên, anh ta tương đối bất mãn, chế nhạo: "Lý Phàm, mày không phải bị ngu rồi chứ? Mày không nghe người ta nói là, bốn chai 12 tỷ, mặt mũi của mày lớn vậy à? Đáng giá 12 tỷ?”
Lý Phàm này nhất định là đang giả bộ!
Để xem anh giả bộ thế nào.
Tô Nhã cũng tràn đầy tức giận và xấu hổ, Lý Phàm này ba lần bảy lượt khoác lác, cuối cùng không chỉ có anh mà chính bản thân Tô Nhã cũng xấu hổ.
"Lý Phàm, cút khỏi đây! Không liên quan gì đến anh!" Tô Nhã rưng rưng nước mắt.
Cô ta thực sự rất tức giận.
Lúc này đây mà tên khốn Lý Phàm còn muốn khoác lác nữa.
Lý Phàm bất lực lắc đầu cười, sau đó nhìn người phục vụ nói: "12 tỷ, tôi sẽ trả."
Cho dù Tô Nhã và Triệu Hải không tin mình, Lý Phàm dù sao cũng phải giúp đỡ, vì bọn họ đều là đồng nghiệp với nhau.
Bị coi thường sao?
Hình như là có chút.
Nhân viên phục vụ nhướng mày, liếc nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: "Anh muốn trả tiền? Vị khách này, anh hãy nghe cho kỹ, Lafite năm 1787, bốn chai 11 tỷ 520 triệu ! Anh thật sự trả nổi sao?”
Không phải nhân viên phục vụ xem thường Lý Phàm, mà là quần áo của người bên kia quá bình thường, bần hàn.
Hơn nữa, những người đồng nghiệp của anh đã chỉ trích anh như vậy, thế mà anh vẫn có dũng khí đứng ra.
Tên nhãi ranh này, không phải bị cửa đụng trúng rồi chứ?
Những người xung quanh lúc này đều tỏ ra chế giễu, chỉ trỏ và châm chọc Lý Phàm.
"Haha, tên này thật là ngốc!"
"Tôi chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy. Muốn ra mặt khoác lác, chờ một cái tát vào mặt chắc rồi."
"Đương nhiên rồi, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp cũng không cần mặt mũi nữa rồi.”
Đối mặt với sự khinh thường và cười nhạo của mọi người, Lý Phàm tỏ vẻ thờ ơ.
Anh nói: "Nói không chừng tôi có thể trả nổi đấy”
Nhân viên phục vụ cười haha, vừa định mắng anh thì Phương Châu bên cạnh quay đầu lại nhìn Lý Phàm, ánh mắt lập tức nhíu chặt lại!
"Anh này, làm ơn đừng gây chuyện nữa được không? Anh như thế này, có thể có tiền để trả sao?"Cô phục vụ chế nhạo.
Nhưng bỗng nhiên.
Chát!
Một cái tát vang dội, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, giáng vào mặt cô phục vụ một cách nặng nề.
“ Giám đốc Phương… Giám đốc Phương, sao anh lại đánh tôi?” Cô phục vụ sững sờ, ôm lấy gò má ửng đỏ, đôi mắt đẫm lệ và đầy bất bình.
Cảnh tượng này đương nhiên khiến mọi người sửng sốt.
Con mẹ nó!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, giây tiếp theo, mọi người đều bị sốc!
Chỉ thấy Phương Châu bước nhanh đến chỗ Lý Phàm, cúi người 90 độ và kính cẩn nói: "Anh Lý, xin lỗi, cô ấy mới đến đây và không nhận ra ngài. Mong ngài đại lượng, đừng tính toán."
Anh Lý?
Mọi người hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy khó hiểu.
Người đàn ông nhìn bần hàn này là nhân vật lớn nào vậy?
Quá nực cười!
Triệu Hải nhướng mày, cực kỳ không hài lòng, lạnh lùng nói: " Giám đốc Phương, anh cũng đừng hồ đồ thế chứ, Lý Phàm này chỉ là tên rác rưởi, gọi anh Lý gì chứ, thật sự nhảm nhí."
Anh ta khó chịu, không ngờ rằng quản lý Phương lại đối xử với Lý Phàm một cách tôn trọng như vậy.
Nhưng mà, Phương Châu vừa quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm Triệu Hải, tức giận nói: "Anh im miệng cho tôi! Anh biết cái gì, anh Lý là..."
Giọng nói đột ngột dừng lại!
Lý Phàm cắt ngang lời của Phương Châu, khẽ nói: "Được rồi, Giám đốc Phương, chuyện này coi như quên đi?”
Phương Châu vội vàng gật đầu nói: "Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo anh Lý."
Chát!
Như một cái tát vô hình, mạnh bạo tát thẳng vào mặt mọi người.
Cái tát này đến quá nhanh!
Lý Phàm, chỉ dựa vào Lý Phàm, 12 tỷ này thật sự không tính?
Tất cả mọi người đều sững sờ, như không thể tin được.
Tô Nhã ngừng nức nở, nhìn thẳng vào Lý Phàm, sau đó nhìn về phía Phương Châu, hỏi: "Thật ... thật sự là không tính?"
Phương Châu tỏ vẻ bất mãn, người phụ nữ ngốc nghếch này còn chưa tin lời mình, nên nghiêm nghị nói lại: "Đúng vậy, cô không phải trả tiền."
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Tô Nhã nghe thấy vậy, liên tục cúi xuống cảm ơn!
Phương Châu nói: "Cô gái này, cô nên cảm ơn anh Lý."
Lý Phàm?
Tô Nhã nhíu mày nhìn Lý Phàm đang nghịch điện thoại với vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng khó hiểu.
Nghĩ một chút, cô ta vẫn phải cảm ơn Lý Phàm: "Lý Phàm, lần này cảm ơn anh. Nếu anh rảnh, chúng ta ... chúng ta có thể..."
Còn có thể làm gì, Tô Nhã chỉ có thể bù cơ thể của mình.
Chẳng lẽ Lý Phàm cứu cô ta không có mục đích khác sao?
Tên biến thái này chắc chắn đang muốn chiếm hữu thân thể cô ta.
Tuy nhiên, trong lòng Tô Nhã cũng đang dao động, một bên là Triệu Hải và một bên là Lý Phàm.
Triệu Hãi biết tất cả mọi chuyện, nhưng đối với Lý Phàm, Tô Nhã hiện giờ đang bối rối.
Thân phận của anh là gì?
Anh thực sự mua SPA Đình Mỹ với giá 120 tỷ? Không phải nói khoác?
Lý Phàm bình tĩnh đáp: "Không sao, đều là đồng nghiệp cũ, là chuyện nhỏ thôi.”
Sau khi nói xong, anh không đợi mọi người, mà cầm điện thoại đi sang một bên để trả lời.
Mọi người ở đây giải tán, đám người Triệu Hải rất bất mãn, tức giận xua tay.
Tô Nhã và Tống Văn Văn ở lại chỗ cũ, chờ Lý Phàm.
"Chị Tô Nhã, em thấy Lý Phàm không đơn giản. Là 12 tỷ đó, nói không cần trả, là giả sao?" Tống Văn Văn khó hiểu.
Trong lòng của Tô Nhã lúc này cũng rất bối rối, tên khốn Lý Phàm này so với dáng vẻ bá đạo lúc nãy, thật sự không tin là một người.
Đúng lúc này, Lý Phàm đi đến.
Tô Nhã không kịp chờ mà đi đến, bẽn lẽn hỏi: "Lý Phàm, 12 tỷ kia, anh thật sự không cần tôi trả lại sao?"
Lý Phàm gật đầu nói: "Đừng lo lắng, tôi quen biết ông chủ ở đây, không sao cả."
Tô Nhã giật mình, trợn mắt há mồm ngạc nhiên: "Anh quen biết ông chủ của nhà hàng Quan Nhân Đường này?"
Lý Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, là bạn trước kia của tôi."
Nếu nói cho cô ta biết, anh là ông chủ, không phải dọa sợ cô ta sao?
Cứ như vậy, trái tim bất ổn của Tô Nhã cũng bình tĩnh lại.
Hóa ra Lý Phàm chỉ quen biết ông chủ của Quan Nhân Đường, còn thật sự cho rằng anh ta là nhân vật lớn nào đó.
Vẫn chỉ là thằng ranh con!
Đột nhiên, sắc mặt của Tô Nhã thay đổi, cô ta nói lời cảm ơn với giọng điệu tức giận, sau đó quay người rời đi cùng Tống Văn Văn.
Bên này, khuôn mặt Lý Phàm nhìn bất lực, Tô Nhã thay đổi sắc mặt quá nhanh.
Tốt xấu gì cũng giúp cô ta mà.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, Tô Nhã lại quay người, lấy điện thoại di động ra, nói: "Chuyện kia, cho tôi số của bạn anh. Tôi phải đích thân cảm ơn anh ấy."
Tô Nhã đột nhiên nghĩ đến, ông chủ của Quan Nhân Đường, nếu như có thể thì nhất định phải câu được anh ta.
Lý Phàm sửng sốt, hỏi: “Sao cô không cảm ơn tôi?"
Tô Nhã sửng sốt, không khỏi tức giận nói: "Vừa nãy không phải cảm ơn rồi sao?"
Lý Phàm bất lực, suy nghĩ một chút, đưa số điện thoại khác của mình cho Tô Nhã.
Tô Nhã lấy được số điện thoại, rất vui vẻ và nói: "Được rồi, chờ mọi việc xong xuôi, tôi sẽ đãi anh một bữa tối."
Mọi việc xong xuôi?
Việc gì?
Lý Phàm khó hiểu nhìn Tô Nhã vui vẻ rời đi.
Người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy?
Lý Phàm đang chuẩn bị muốn đi về, vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, Ngô Đạo Văn đã chạy tới, đích thân tiễn Lý Phàm, rất kính trọng nói với Lý Phàm vài câu.
Khi điện thoại di động của Lý Phàm vang lên, anh lấy ra một chiếc điện thoại di động khác ra, nhận được một tin nhắn.
Thế mà lại là Tô Nhã gửi đến.
"Anh à, chuyện tối nay, cảm ơn anh, anh có rảnh không? Em mời anh đi ăn tối. (Ngượng ngùng)"
Lý Phàm ngẩn người, hóa ra Tô Nhã có ý này.
Anh mỉm cười bất lực, thẳng thắn không trả lời.
Thế nhưng, vài tin nhắn ngắn ngủi liên tiếp đều được Tô Nhã gửi đi.
Tất cả các loại tán tỉnh, tất cả các loại câu dẫn.
Lý Phàm bất lực trả lời: "Cô là ai?"
Tô Nhã lập tức trả lời: "Ông chủ giàu có, cuối cùng anh cũng trả lời lại rồi. Hôm nay tôi vô tình làm vỡ rượu vang trong nhà hàng của anh. Lý Phàm nói anh là bạn của anh ấy nên không cho tôi trả tiền, nhưng tôi thấy áy náy, muốn mời anh dùng bữa và đích thân xin lỗi anh."
Lý Phàm cười haha đáp: "Không sao, không cần mời tôi."
Sau khi trở về, Lý Phàm không trả lời lại nữa.
Bên kia, Tô Nhã và Tống Văn Văn đang ở trong bãi đậu xe, cô ta bỏ cuộc với vẻ bất lực khi nhận thấy người bên kia không còn trả lời tin nhắn của mình nữa.
“Đi thôi, có vẻ như phải thả dây dài mới bắt được con cá lớn này.” Tô nhã nói.
Tuy nhiên, lúc này cô ta vừa liếc mắt là nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào một chiếc Bentley mới tinh.
Tô Nhã sửng sốt và nghi ngờ, hỏi Tống Văn Văn bên cạnh: "Văn Văn, cậu nhìn người vừa rồi giống Lý Phàm không?"
Tống Văn Văn liếc mắt một cái, nói: "Hình như là vậy, nếu không đi qua xem một chút?"
Tô Nhã cau mày đứng lên nói: "Đi, đi qua xem một chút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...