Thiếu Chủ Bí Mật


“Phải đấy, hay là hai người cũng cùng đi đi, nếu không có hai người theo cùng thì thật nhàm chán.” Lý Phàm cười nói.

Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng ít nhiều cũng xao động, bây giờ ngay cả Lý Phàm cũng đã nói như vậy, nên họ cũng đồng ý mà không có ý kiến khác.

Lý Phàm đặt bốn vé máy bay và bắt đầu đến Võ Thành.

Tất nhiên, Lý Phàm biết sẽ có người theo dõi mình, nhưng anh không hề hoảng sợ chút nào.

Để đề phòng gặp nguy hiểm, anh đã gọi điện cho lão Lưu yêu cầu ông ta làm bảo vệ bên ngoài biệt thự của mình, chăm chú theo dõi mọi động thái.

Lão Lưu lúc đầu không muốn đồng ý, nhưng sau khi nghe Lý Phàm đề ra ba trăm triệu tiền thù lao thì ông ta đã vui mừng khôn xiết.

Chỉ là báo tin vài ngày đã có thể nhận được ba trăm triệu, đây là một chuyện tốt.

Lúc này, lão Lưu mới dứt khoát đồng ý.

Sau khi Lý Phàm thấy mấy người Cố Họa Y đã thu dọn hành lý cả bảy tám tiếng, anh thật không nói nên lời.

Chẳng qua là đi tham gia một buổi tiệc chiêu đãi hợp tác, cũng đâu phải đi du lịch, đến mức đó sao?
Cố Họa Y đỏ mặt sau khi nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn của Lý Phàm, lúc này mới giải thích: “Em chỉ chuẩn bị trước, ngộ nhỡ ở lại Võ Thành thời gian lâu, có rất nhiều thứ cần phải mua nữa, cũng là giúp anh tiết kiệm tiền mà.”
“Nhưng kem chống nắng này để làm gì, gần đây Võ Thành cũng đâu có nóng lắm.” Lý Phàm không khỏi phân trần.


Cố Họa Y cười hì hì: “Em vô tình cầm nhầm, anh đừng hỏi nữa, anh cũng nên chuẩn bị một số thứ đi.”
“Chi bằng mình đi chuẩn bị một ít bao cao su.” Lý Phàm lẩm bẩm.

Cố Họa Y đã nghe thấy, cô tức giận liếc nhìn Lý Phàm nói: “Ý anh là gì, anh nói lại lần nữa xem.”
Lý Phàm giật bắn lên, rồi cười khan nói: “Em nghe nhầm rồi, em cứ coi như anh nói đùa đi.”
Cố Họa Y bĩu môi, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc.

Lý Phàm mỉm cười bất lực, cũng hết cách với Cố Họa Y, nhưng như vậy cũng khá tốt.

Sau khi mấy người Lý Phàm lên máy bay, họ ngồi vào chỗ.

Lý Phàm đang lướt điện thoại, đột nhiên Cố Họa Y thì thào: “Chồng à, em phát hiện có người cứ luôn nhìn chằm chằm vào em suốt.”
Sau khi Lý Phàm nghe vậy, anh lướt nhìn một vòng theo bản năng, thật đúng là nhìn thấy có người cứ luôn nhìn vào Cố Họa Y.

Đối phương muốn nhìn thì cứ len lén nhìn cũng được đi, ai ngờ đối phương còn nhìn ngang nhiên như vậy.

Lúc này Lý Phàm không thể bình tĩnh, dám nhìn vợ anh, có từng hỏi qua anh chưa?
Anh vô thức vẫy vẫy tay với thanh niên nọ, chuyển dời sự chú ý của đối phương.

Sau khi thanh niên đó nhận ra thì nét mặt sa sầm lại.

Ngay lúc này, thanh niên đi thẳng về phía Lý Phàm, cười nói: “Thưa anh, tôi có thể đổi chỗ ngồi với anh không?”
Anh ta chẳng những nhìn trúng Cố Họa Y, mà còn nhìn trúng cả Trần Hiểu Đông và Trúc Hoa Nguyệt.

Anh ta rất buồn bực rằng tại sao ba người đẹp này lại ngồi cùng Lý Phàm.

Anh ta cho rằng Lý Phàm nhất định là khá may mắn nên mới vậy, sau khi nghĩ đến đây, anh ta vô thức bắt đầu đứng dậy.

Lý Phàm hờ hững nói: “Xin lỗi, tại sao tôi phải đổi với anh.

Với cả, vợ tôi đang ở ngay phía trước.”
Anh nói ra như vậy cũng là trực tiếp bộc bạch để đối phương biết Cố Họa Y là vợ mình và biết khó mà lui.

Nhưng ai biết được thanh niên này lại giả bộ như không nghe thấy, ngược lại còn chế nhạo Lý Phàm: “Haha, anh này, anh đừng có nói giỡn nữa, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể là vợ anh được?”
Lý Phàm nghe xong thì ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, nói: “Bớt ở đây nói xằng bậy với tôi, tôi sẽ không đổi đâu.”
Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm nổi đóa lên, Lý Phàm cho là tính khí của mình vẫn còn rất tốt, nhưng đối phương chẳng hề buông tha lại còn nghi ngờ mình, Lý Phàm giỏi nhịn đến đâu, dĩ nhiên cũng không nhịn được.


Sau khi Cố Họa Y nghe thấy đối phương xúc phạm chồng mình, trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu, cô cau mày nhìn người thanh niên và nói: “Xin lỗi, mời anh rời khỏi đây.

Tôi không chào đón anh.”
Thanh niên nghe xong vô cùng kinh ngạc trước kết quả này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin đó là sự thật.

Anh ta sững sờ tại chỗ, lúc này trong lòng anh ta rất ngưỡng mộ Lý Phàm, anh ta không ngờ đối phương lại có cô vợ xinh đẹp như hoa như vậy.

Nam thanh niên không cam lòng, anh ta cố ý khoe đồng hồ và chìa khóa ô tô hạng sang của mình, muốn chứng minh thân thế của bản thân.

“Máy bay vẫn chưa cất cánh, tôi sẽ từ từ giảng giải cho anh.

Để tôi nói cho anh biết, ba tôi làm việc ở sân bay, tôi rất thân thiết với người ở sân bay, tốt nhất là anh nên tránh ra, nếu không tôi sẽ khiến anh xuống máy bay ngay bây giờ.” Thanh niên ỷ vào bối cảnh có ba là người làm ở sân bay, đột nhiên trở nên cực kỳ kiêu ngạo nói.

Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng phách lối của thanh niên này, trong lòng đều rất bất mãn, họ vô cùng bực bội đối với việc này, họ không ngờ nam thanh niên lại có thể nói những lời như vậy.

Kết quả này khiến họ rất kinh ngạc, nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ còn không dám tin đó là thật.

Trong lòng họ ít nhiều có phần bất mãn với tên thanh niên, nhưng vẫn không ít người dùng ánh mắt sôi nổi nhìn Lý Phàm.

Họ nhận định rằng chắc Lý Phàm phải xui xẻo lắm mới dây vào nhân vật như vậy, và có thể không có kết cục tốt.

Sau khi Lý Phàm nghe đến đây thì bật cười, anh nghi ngờ não của đối phương bị chấn động nên mới nói ra những lời như vậy.

Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống, ánh mắt anh dán trên mặt thanh niên.

Thanh niên thấy Lý Phàm không nói gì, tưởng là đối phương đã kinh sợ.

Anh ta thấy đối phương lại dám nhìn thẳng mình, lập tức cười chế nhạo: “Ô hô, anh còn dám trừng mắt nhìn tôi, anh tới đây, anh hù dọa ai đó, anh cho là anh ghê gớm lắm à.”

Thanh niên lập tức bật cười, anh ta nghĩ rằng đối phương nhất định không có gan ra tay với mình, nếu đối phương dám ra tay thì sẽ chết chắc.

“Tuy anh ngứa đòn nhưng tôi sẽ không vô cớ đánh người.

Tôi khuyên anh đừng nên gây sự vô cớ.” Lý Phàm thờ ơ nói, anh không muốn gây sự, nhưng cũng không sợ phiền phức.

Nếu đối phương cứ dây dưa không dứt với anh, anh sẽ khiến đối phương phải hối hận.

Thanh niên trở nên kiêu ngạo, không biết lấy đâu ra tự tin mà chế giễu: “Haha, mày chỉ là một thằng nhà quê có gì mà hống hách.

Mày không tin phải không? Tao thấy mày là không thấy quan tài không đổ lệ.”
Ngay lúc này, anh ta gọi một nữ tiếp hàng không viên đến.

Lập tức, một nữ tiếp viên hàng không sắc xảo, cao một mét bảy đi tới.

Cô ta khẽ mỉm cười nói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì được anh?”
“Đuổi người này xuống máy bay cho tôi, ba tôi là Giám đốc của sân bay.” Thanh niên chỉ vào Lý Phàm mà vênh váo lên mặt.

Đổi lại là ngày thường, khi xảy ra mâu thuẫn giữa các hành khách, chắc chắn tiếp viên hàng không sẽ nói: “Thật xin lỗi, máy bay sắp cất cánh, để tránh xảy ra sự cố trên chuyến bay, xin hãy hòa giải như mọi khi.”
Nhưng bây giờ, khi nữ tiếp viên nghe ba của thanh niên là Giám đốc của sân bay, cô ta rất kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui