Hơn nữa, cho dù thủ hạ của chính ông ta không có giết chết được Lý Phàm, mà để người khác giết chết Lý Phàm thì ông ta cũng sẽ dùng hết thảy thủ đoạn đoạt chiếc chìa khóa Long Môn kia vào tay.
Nghĩ tới đây, ông ta cảm thấy bản thân thật quá cơ trí, lại còn nghĩ ra một ý tưởng như vậy.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Đại Long Vường và Long Hậu cùng cáo biệt mọi người rời đi, có thể nói, lần này bọn họ đều lưu lại cái tâm nhãn cho nhau, đều dấu diếm kế hoạch nham hiểm.
Lúc này, thi thể của Thất Long Vương bị người thấy được, trong nhất thời không ít người hoảng sợ, bọn họ không dám nghĩ tới thi thể của Thất Long Vương lại ở chỗ này.
Đồng thời Lý Phàm cũng biết chuyện này, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đây là tình huống gì đây, tại sao lại có thi thể của Thất Long Vương ở đây?
Chuyện này đối với anh có chút khó lường, chẳng lẽ Thất Long Vương bị người khác giết chết? Chết thì chết đi, còn chết ở trước của biệt thự của anh làm gì, cái này cũng quá kỳ lại.
Lý Phàm lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, anh cho rằng kết quả khác với trong tưởng tượng rất hiều, gần như nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc gọi.
Sau đó, ánh mắt Lý Phàm hơi híp lại, cái chết của Thất Long Vương, lại có thể quy chụp lên đầu anh, Long Môn này thật sự càng ngày càng cố tình gây sự.
Thì ra người vừa rồi gọi cho anh ta là mật thám của Lý Phàm, kết quả này Lý Phàm rất khiếp sợ rồi lâm vào kinh ngạc.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh không thể tin đó là sự thật.
Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, anh bị Long Môn khai trừ cũng không có gì không tốt cả, anh ở Long Môn không có thực quyền, vào thời khắc nguy cấp cũng do anh tự mình vượt qua.
Long Môn này, không có cũng không sao.
Vào lúc này, Lý Phàm nhận được cuộc gọi từ phía ông Võ, trong điện thoại ông Võ nói ngắn gọn mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, chờ Lý Phàm và Cố Họa Y qua đó một chuyến.
Sau khi Lý Phàm nhận được tin tức thì rất vui mừng, hiện giờ tập đoàn Họa Vân Y cũng đã nằm trong số mười doanh nghiệp hàng đầu ở Hán Thành, nếu anh ta kết giao với doanh nghiệp ở Võ Thành, mức độ nổi tiếng của tập đoàn Họa Vân nhất định sẽ rất được tăng lên.
Nghĩ đến đây Lý Phàm không khỏi nở nụ cười.
Mà ông Võ đã định trước thời gian, trước mười hai giờ trưa ngày mai, địa điểm là tửu lâu Võ Thành Đế Đỉnh.
Bây giờ, là thời khắc Lý Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đi máy bay sẽ mất một hoặc hai tiếng để đến Võ Thành, nếu là tàu hỏa thì phải mất một buổi chiều.
Lý Phàm nói tin tức này cho Cố Họa Y biết, cơ hội này, về phần Cố Họa Y có muốn hợp tác hay không thì phải xem ý kiến của đối phương.
Dựa trên sự hiểu biết của Lý Phàm về Cố Họa Y, anh tin rằng Cố Họa Y nhất định sẽ đồng ý.
Lý Phàm nói xong, Cố Họa Y im lặng vài giây, sau đó ngây ngẩn cả người, vô thức ôm Lý Phàm nói: “Ông xã, anh thật ưu tú, chuyện như vậy mà anh lại làm vì em.”
Sau khi được Cố Họa Y khen ngợi một hồi, trong lòng Lý Phàm vẫn còn chút đắc ý, dù sao cũng là vợ khen anh, làm sao mà anh có thể không vui được chứ.
“Ha ha, sao em lại nói vậy chứ, anh là chồng của em, anh không giúp em thì giúp ai chứ.” Lý Phàm cười nói, sau đó cưng chiều sờ sờ đầu của Cố Họa Y.
Cố Họa Y cảm thấy ở bên Lý Phàm rất vui vẻ hạnh phúc, cũng thay đổi cái nhìn về Lý Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt có phần hơi khó chịu, hai người họ nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y mỗi ngày đều phát thức ăn chó, trong lòng làm sao mà vui cho được.
Vì vậy, đối với bọn họ mà nói, bây giờ trong lòng vô cùng ghen tị và hâm mộ Lý Phàm và Cố Họa Y nhìn thấy dáng vẻ ghen tị của Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt thì không khỏi bật cười, dù sao thì dáng vẻ ghen tị của hai người họ cũng có tí đáng yêu.
Lý Phàm nhìn Cố Họa Y cười nói: “Em nghĩ như thế nào, tùy em quyết định.”
Cố Họa Y nghe xong thì trong lòng rất vui, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Rất đơn giản.
Ý tưởng của em là chúng ta sẽ cùng nhau đến Võ Thành.
Đi bằng máy bay đi, còn anh phải trả tiền.
“
Lý Phàm nghe xong không khỏi cười khổ: “Dù sao anh cũng là ông chủ của tập đoàn Họa Vân Y đấy, sao lại keo kiệt như vậy chứ? Hơn nữa chuyện này anh cũng giúp em rất nhiều.”
“Quên đi, nhìn thấy anh khó xử như vậy, em cũng không so đo nữa, nhưng mà anh yên tâm, em cũng sẽ không để anh quá khó xử đâu.” Cố Họa Y nhớ tới Lý Phàm thật sự không có tiền, lúc này mới thì thầm một câu: “Em đây là đang thử xem anh có giấu quỹ đen hay không thôi.”
Lý Phàm mới lấy ra thẻ ngân hàng, Cố Họa Y lập tức tịch thu nó.
Lý Phàm khóc không ra nước mắt, biết sớm như vậy, anh lấy nó ra trễ tí là được rồi.
Tuy nhiên, anh cũng không hề hối hận, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, ít nhất ở cùng một chỗ với đối phương cũng rất vui vẻ, hơn nữa đây cũng chính là chuyện tốt.
Làm sao mà Lý Phàm có thể từ chối cho được.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ thức thời của Lý Phàm, Cố Họa Y hài lòng gật đầu nói: “Cái này còn được, em rất vừa lòng.”
Lý Phàm bất đắc dĩ cười cười, anh cũng không biết nói gì, thậm chí anh còn hoài nghi đối phương có phải đang cố ý nhắm vào anh hay không nữa.
Lý Phàm cười nói: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc, cùng nhau đi Võ Thành.”
“Thôi bỏ đi, hai người các người cùng đi đi.
Chúng tôi ở nhà xem TV, không muốn làm bóng đèn phát sáng đâu.” Trần Hiểu Đồng bĩu môi.
Trúc Hoa Nguyệt cũng nói: “Tôi cũng vậy, ai lại ở không đi làm cái bóng đèn sáng chói ngàn KW chứ.”
“Đâu có khoa trương như vậy chứ, một ngàn KW còn ít ấy chứ.” Lý Phàm trêu ghẹo nói.
Cả Trần Hiểu và Trúc Hoa Nguyệt cay đắng nhìn Lý Phàm, thật ra trong lòng bọn họ muốn đi, nhưng không biết tìm cớ gì cho phải nên mới nói không có cái ý kia.
Lý Phàm lúc này mới nói: “Thôi, hai người đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, bình tĩnh một chút đi, tóm lại có đi hay không hả.”
Cố Họa Y tức giận nhéo lấy bắp chân Lý Phàm một cái, sau đó nở nụ cười: “Nghe nói ở Võ Thành có nhiều chỗ để chơi lắm, hai người các cậu cũng nên đi theo chơi cho biết, nếu không ở nhà sẽ rất là nhàm chán, đi với hai người tụi tui sẽ náo nhiệt hơn.”
Cô coi Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt là bạn tốt, tuy rằng cùng Lý Phàm đến Võ Thành thì tốt hơn, nhưng nếu có thêm người thì sẽ náo nhiệt hơn.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt chỉ đợi một lời này, nghe đến đây thì hưng phấn gật đầu, cho rằng những gì đối phương nói không sai.
Khi Lý Phàm nghe được kết quả này, trong lòng rối rắm một hồi không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định, nở nụ cười bất lực.
Dường như mọi thứ trước mắt đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng vì đó là chủ ý của Cố Họa Y nên anh ta đương nhiên sẽ không từ chối, cộng thêm những gì anh ta nói vừa rồi, đó cũng chỉ là mấy câu bông đùa với Chu Hoa Đình và Trần Hiểu Đồng thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...