Cố Hoạ Y cũng không tức giận, đây là những lời trong lòng cô muốn nói, nếu không vì e ngại mặt mũi thì cô đã nói ra rồi.
“Thật ngại quá, để anh chê cười rồi.” Cố Hoạ Y mỉm cười nhìn Đông Hào một chút, giả vờ trừng mắt nhìn Trần Hiểu Đồng một cái.
Đông Hào bỏ qua khoát tay nói: “Tổng giám đốc Cố, không sao cả, chuyện này rất bình thường.
Cái đó Tổng giám đốc Cố à, cô tuyệt đối đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”
Cố Hoạ Y không nói gì nữa, cô biết suy nghĩ của đối phương, đột nhiên cô cất lời: “Tổng giám đốc Đông, tôi cũng không nói những chuyện khác nữa, chúng ta bàn bạc một chút đi.”
Đông Hào biết uống rượu là không thể, rơi vào đường cùng, anh ta không thể làm gì khác hơn là chọn giúp mấy người Cố Hoạ Y một chai nước suối.”
“Tổng giám đốc Cố, thư ký bên cạnh cô là gì của cô vậy?” Đông Hào tò mò hỏi một câu.
Đối với anh ta, anh ta cho rằng mỗi một người ở bên cạnh Cố Hoạ Y đều không đơn giản cho nên mới tò mò hỏi một câu.
Lúc này, Cố Hoạ Y mới giải thích một chút: “Những người này đều là bạn bè của tôi.”
Đông Hào nghe xong, trong thoáng chốc nảy sinh ý nghĩ muốn tiếp cận với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, bởi vì hai người này quá xinh đẹp.
Nếu có thể thành đôi với một trong hai, anh ta cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Cố Hoạ Y cũng nhìn ra Đông Hào có hứng thú đối với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, tuy nhiên cô cũng không muốn mai mối.
Từ ánh mắt của đối phương, cô có thể nhìn ra Đông Hào không phải một người tốt.
Tiếp theo Đông Hào lại chủ động đứng lên nói với Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng: “Hai người đẹp, các cô là người ở đâu?”
Trần Hiểu Đồng tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
Còn Trúc Hoa Nguyệt thì lại không nóng nảy như Trần Hiểu Đồng, cô ta thản nhiên nói: “Tôi là người Tây Vực.”
Đông Hào thấy Trần Hiểu Đồng không nể mặt như thế, không thèm đếm xỉa đến Trần Hiểu Đồng nữa mà vô thức lựa chọn Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt vốn chỉ định lễ phép trả lời, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương.
Đông Hào thấy cô ta dần dần trầm mặc, bắp thịt trên mặt hơi co rúm, có cảm giác vô cùng xấu hố.
Anh ta không ngờ mọi chuyện lại như vậy, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của chính mình.
Lúc này Đông Hào mới không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nói chuyện làm ăn.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta lặng lẽ sờ soạng túi áo một chút rồi bóp nát một viên thuốc, thuốc lập tức hoá thành bột phấn.
Lúc anh ta mở nắp chai nước, thần không biết quỷ không hay bỏ vào.
Bởi vì động tác này vô cùng tỉ mỉ, cũng không ai chú ý tới.
Rất nhanh sau đó, mấy người Cố Hoạ Y đã uống vào.
Thấy bọn họ uống xong, trong lòng Đông Hào lập tức vui vẻ không xiết.
Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, anh ta hầu như sảng khoái đến mức méo mó, đây chính là một chuyện quá tốt.
Khỏi phải nói trong lòng anh ta vui vẻ biết chừng nào, đối với kết quả như vậy, anh ta cũng không quá ngoài ý muốn.
Đông Hào cố tình chuyển chủ đề câu chuyện, cố ý làm bộ không đứng đắn.
Mấy người Cố Hoạ Y đều cảm giác được có chút khô nóng, sắc mặt bọn họ trầm xuống, cảm thấy không đúng lắm.
Cố Hoạ Y vô cùng rõ ràng đối với tình huống này, rất nhanh sau đó cô đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cô lặng lẽ gửi định vị của mình cho Lý Phàm, đồng thời dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Đông Hào, mở miệng nói: “Không ngờ anh lại là người như vậy.”
Đông Hào tưởng rằng một lát nữa mấy người Cố Hoạ Y mới phát hiện, điều này khiến anh ta hết sức bất ngờ, vậy mà hiện tại bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không thể tin được.
Anh ta cảm thấy hết thảy những gì xảy ra trước mắt đã vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
Đông Hào có chút chột dạ, làm bộ như không hiểu gì nhìn Cố Hoạ Y nói: “Cái đó, tôi không hiểu ý của cô.”
Cố Hoạ Y thấy đến lúc này rồi mà đối phương vẫn còn giả vờ, cô lập tức nghĩ rằng người này quá giả dối.
Tiếp sau đó Trần Hiểu Đồng cũng phát hiện điểm bất thường, trước đây cô ta đã từng lăn lộn dưới trướng Trương Đức Võ, cũng quen biết nhiều, cho nên biết rất rõ tình huống hiện tại là do thứ gì gây ra.
“Anh vậy mà lại đê tiện như thế.” Trần Hiểu Đồng chuẩn bị xuất thủ đối với Đông Hào, cũng phát giác được cả người mềm nhũn, hầu như không thể nào nhúc nhích được dù chỉ là nửa phần.
Đông Hào thấy vậy lập tức nở nụ cười.
Đối với anh ta, đây quả là một chuyện cực kỳ tốt, điều anh ta muốn chính là kết quả này.
Lý Phàm đang lái xe, chợt thấy được Cố Hoạ Y gửi tin nhắn đến.
Anh cũng đoán được đại khái, nếu như anh không nhầm, chắc chắn cô đã gặp phiền phức cho nên mới gửi tin nhắn cho anh.
Nghĩ tới đây, Lý Phàm không thể nào bình tĩnh được nữa.
Mặc kệ như thế nào, anh vẫn phải đi xử lý chuyện này.
Dù sao thì tình huống trước mắt cũng đã vượt quá tưởng tượng của anh.
Anh cho là có Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt ở đó, Cố Hoạ Y sẽ không có việc gì, ai ngờ lại khó mà phòng bị.
Đông Hào ở trong phòng nhất thời thả lỏng, anh ta nghĩ chắc là những người này không thể nào làm gì được mình, sau đó hoàn toàn quay ngoắt một trăm tám mươi độ không còn dè chừng nữa, mở miệng cười nói: “Ha ha, các người nên bỏ cái ý định đó đi.
Ở chỗ này, các người trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.”
Mấy người Cố Hoạ Y nghe vậy thì đều tức giận nhìn Đông Hào.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều cảm thấy tuyệt vọng, lúc nghĩ đến chính mình cũng bị đối phương vấy bẩn, khỏi phải nói bọn họ có bao nhiêu căm tức.
Bọn họ cho rằng kết quả trước mắt phải khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Khoảnh khắc Đông Hào chuẩn bị hành động, đột nhiên cửa phòng bị đạp ra.
Cả người Đông Hào giật nảy mình, khi nhìn thấy người tới có một khuôn mặt xa lạ, anh ta liền không đặt vào trong mắt, tức giận măng chửi: “Có phải mày uống say đi nhầm phòng không? Nếu như đi nhầm thì mau cút ra ngoài cho tao, bằng không tao sẽ khiến mày đẹp mặt.”
Mấy người Cố Hoạ Y nhìn về phía Lý Phàm theo bản năng, trong lòng lập tức mừng rỡ.
Các cô không ngờ Lý Phàm sẽ tới cứu mình.
Sau khi nhìn thấy anh, các cô đều lập tức cảm thấy yên lòng, cũng giống như khi nhìn thấy tia hy vọng vậy.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Trong số bọn họ có một người là vợ của tôi, hai người khác là bạn bè của tôi, anh nói xem tôi là người đi ngang qua đây sao? Tôi thấy anh mới chính là người đi ngang qua.”
Nghe Lý Phàm nói, cả người Đông Hào đều ngây ngẩn.
Tình huống gì đây? Trong số ba người đẹp ở đây có một người là người yêu của Lý Phàm sao?
Trong khoảnh khắc, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó.
Đối với Cố Hoạ Y anh ta vẫn có chút hiểu biết, chồng của đối phương là một người ở rể.
Sau khi nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường, anh ta lập tức không đặt vào mắt.
“Ha ha, hoá ra mày là cái người ở rể kia à? Một thằng ở rể như mày thì tới nơi này làm gì? Còn không mau cút ra ngoài cho tao.” Đông Hào khinh bỉ nhìn thoáng qua, coi thường nói.
Anh ta cho rằng một tên ở rể như Lý Phàm vốn chẳng thể nào làm gì được anh ta, cho nên anh ta không thèm để Lý Phàm vào mắt.
Lý Phàm cười nói: “Người phải cút chính là anh.”
Sau khi nhìn thấy tình trạng của mấy người Cố Hoạ Y, anh không nán lại làm chậm trễ thời gian nữa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Anh đánh mạnh một quyền vào mặt Đông Hào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...