Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm không có kiên nhẫn với cậu chủ Long.

Đã đến lúc này rồi, đối phương còn suy nghĩ ngây thơ như thế.

Vừa nãy bọn họ còn muốn giết chết anh, hiện tại nếu như anh mềm lòng đối với cậu chủ Long thì cũng tương đương với việc tàn nhẫn đối với chính mình.

Đối phó với một người thay đổi thất thường như cậu chủ Long, nhất định Lý Phàm phải hạ thủ tàn nhẫn một chút mới được.

Cậu chủ Long cho rằng cầu xin tha thứ có tác dụng, nhưng nhìn vào mắt của Lý Phàm lại khiến lòng anh ta trở nên lo lắng.

Cậu chủ Long bắt đầu sử dụng lá bài tẩy của mình: “Lý Phàm, nếu như anh giết chết tôi, ba tôi là Thất Long Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Thất Long Vương thì sao? Bát Long Vương cũng đã chết trong tay tôi.” Lý Phàm mỉm cười, dùng những lời này để hù doạ anh, đối phương cũng thật đơn thuần.

Cậu chủ Long nuốt nước bọt, nội tâm cực kỳ sợ hãi, anh ta không nghĩ Lý Phàm vậy mà lại ra tay đối với mình.

“Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nếu như anh xuất thủ đối với tôi, anh cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.” Lúc này cậu chủ Long không quên đe doạ: “Anh sẽ hối hận.”
Lý Phàm cũng không bị hù doạ, ngược lại còn cho rằng cậu chủ Long là một người ngu ngốc.

Đột nhiên một tay anh tóm lấy cậu chủ Long đi tới chỗ cái miệng hang.

Cả người cậu chủ Long run rẩy, đối phương muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn ném anh ta xuống đó?
Trong khoảnh khắc nội tâm anh ta rối loạn, chợt phát giác tử vong lại cách bản thân mình gần như vậy.

Âm thanh cầu xin tha thứ của cậu chủ Long càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì không còn nữa.


Chuyện này khiến ông Võ trợn tròn mắt, không ngờ Lý Phàm lại sát phạt và quả đoán như thế, dám đối phó với cậu chủ Long mà không hề do dự chút nào, quả đúng là ném xuống thật.

Trong phút chốc không biết nên nói cái gì, chuyện này quá khoa trương rồi, hoàn toàn đảo loạn tam quan của ông ta.

Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy khó mà tin nổi.

Lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, ông Võ bắt đầu trở nên tuyệt vọng.

Không lẽ người này muốn ra tay với mình sao? Nếu thật sự là vậy thì mình hoàn toàn xong đời.

“Chuyện đó, trước tiên anh chờ một lát đã, anh cho qua cho tôi đi, tôi chỉ bị ép buộc mà thôi.” Ông Võ khoát tay nói, sắc mặt hoảng sợ tột cùng.

Ông ta sợ ông ta cũng sẽ biến thành một người chết giống như cậu chủ Long.

Ông ta cũng không muốn mình rơi xuống đó, ông ta bắt đầu khóc không ra nước mắt.

Ông ta chỉ là một người qua đường lướt qua mà thôi, tại sao lại liên luỵ đến trên người ông ta?
Lý Phàm tức giận nói: “Bớt ở đây nói nhảm với tôi, anh cũng bắt đầu đi xuống đi, dù sao thì anh cũng đã thấy rồi.”
“Cậu đừng giết tôi, tôi sẽ không nói gì cả.

Tôi không nhìn thấy gì cả, nếu như cậu không giết tôi, tôi có thể khiến cho tất cả những công ty mà tôi có ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y.” Ông Võ cầu xin một lần nữa.

Lý Phàm nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, anh trầm tư.

Không thể không nói những lời này của ông Võ đã bắt được tâm tư của anh, anh không thể không bội phục.

“Được.” Lý Phàm gật đầu nói, cũng không nói nhiều lời vô ích, đột nhiên không còn suy nghĩ muốn diệt trừ đối phương nữa.

Anh chỉ muốn hù doạ ông Võ một chút, đối thủ chính của anh là cậu chủ Long.

Hiện tại cậu chủ Long đã bị diệt trừ, ông Võ cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Ông Võ nghe xong thì cũng sững sờ.

Đối với kết quả này ông ta cảm thấy vô cùng ký quái, có cảm giác như hết thảy những gì trước mắt đều vượt quá tưởng tượng của bản thân.

“Cảm ơn cậu Lý.” Lúc này ông Võ mới vội vàng cầu xin Lý Phàm tha thứ, sợ nếu như bây giờ không cầu thì về sau cũng sẽ không có cơ hội nữa.

Lý Phàm bình thản nói: “Được rồi, đứng lên đi.

Ông nói sẽ khiến cho tất cả các công ty ở Võ Thành hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y, chuyện này là thật sao?”
Ông Võ liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể xử lý tôi.”
“Ông cũng không cần sợ tôi như vậy, hiện tại chúng ta là bạn bè.

Chỉ cần không làm ra chuyện gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ không hại ông.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.


Anh chủ yếu chỉ muốn mượn hơi ông Võ một chút, vừa rồi nếu đã cho ông Võ một cái tát, vậy thì đương nhiên anh sẽ cho đối phương một quả táo ngọt.

Sau đó anh bồi thêm một câu.

“Nếu như ông hợp tác, tôi bảo đảm ông cũng sẽ có một vị trí trong Long Môn.”
Dĩ nhiên, Lý Phàm không phải đại Long Vương, cũng không phải Long Hậu, không có quyền lợi như thế.

Nhưng mà anh là thiếu chủ của Long Môn.

Thân phận của anh vẫn còn bày ra ở chỗ này.

Cho nên đối với kết quả như vậy, Lý Phàm cũng không quá ngoài ý muốn.

Ông Võ nghe xong, lập tức gật đầu nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cảm ơn cậu Lý.”
Khỏi phải nói trong lòng ông ta vui vẻ biết chừng nào, thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.

Nếu không phải chính tai nghe được, sẽ không hề tin là thật.

Ồng ta vội vã cảm kích nhìn Lý Phàm, Lý Phàm thản nhiên nói: “Đừng có ra vẻ với tôi, ông là ai trong lòng tôi còn không rõ sao?”
Ông Võ thầm chắc lưỡi không ngớt, lúc này mới cười thêm một cái.

Sau khi Lý Phàm rời khỏi, lúc này mới giải tán.

Nhưng hiện tại việt muốn làm được, là phải khiến tập đoàn Hoạ Vân Y ở Hán Thành phát triển đến quy mô lớn một chút.

Mà trong lúc Lý Phàm không có ở đây, Cố Hoạ Y hẹn một số đối tác làm ăn nói chuyện, định một mình bàn bạc chuyện hợp tác với đối phương.

Lúc này, cô chỉ dẫn theo Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.

Cô tin tưởng có hai người này ở đây, khẳng định là sẽ không có chuyện gì.

Hơn nữa, cô cũng không muốn lần nào cũng làm phiền Lý Phàm.


Huống chi, theo như những gì cô biết, nhân phẩm của vị đối tác này không tồi, không phải loại người có suy nghĩ không an phận.

Đó là một người khá trẻ tuổi.

Khi nhìn thấy Cố Hoạ Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên.

Mà lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, anh ta lại càng động tâm.

Anh ta lập tức nảy sinh suy nghĩ, xoa xoa hai tay nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Cố, để cô chờ lâu rồi.

Tôi là Đông Hào, nghe nói Tổng giám đốc Cố muốn mua đất của tôi phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Hoạ Y gật đầu nói.

Đông Hào cười ha ha một tiếng, sau đó lập tức khoác lác: “Tổng giám đốc Cố, ánh mắt của cô thật sự rất tốt.

Đổi lại là những người khác như chưa chắc đã có được mắt nhìn như cô.”
Cố Hoạ Y để lộ nụ cười ngượng ngùng mà không lúng túng, lúc này Đông Hào mới thở dài nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, vào trước rồi nói.”
Cố Hoạ Y gật đầu tiến vào trong phòng, Đông Hào cười nói: “Tổng giám đốc Cố, có muốn uống rượu hay không?”
Cố Hoạ Y nghe vậy thì khoát tay nói: “Hay là thôi vậy.”
Đông Hào thoáng có chút thất vọng, giả vờ giận nói: “Tổng giám đốc Cố, cô như vậy quá không nể tình rồi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt tôi một chút chứ.”
Trần Hiểu Đồng tính tình nóng nảy, bèn mở miệng nói: “Đây là bàn chuyện hợp tác, cũng không phải nói chuyện phiếm.

Nếu như anh đã muốn uống rượu, cũng có thể thấy anh không có ý tốt đối với Tổng giám đốc Cố của chúng tôi.”
Đông Hào lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng tức Trần Hiểu Đồng muốn chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận