Lúc nãy Cuồng Ma Chung Cực thua trong tay Lý Phàm, đã làm cậu Long tức giận đến giờ, giờ ông Võ lại báo cáo tin tức này, càng khiến anh ta nổi nóng hơn.
Anh không ngờ tin tức xấu lại liên tục kéo tới, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Mặt cậu Long nhất thời đỏ ửng, tức giận tát vào mặt ông Võ mắng: “Tên vô dụng nhà ông, sao ông lại mắc bẫy ông ta?”
Ông Võ cực kỳ nổi nóng, tốt xấu gì ông cũng đại lão một phương ở Võ Thành, nhưng giờ lại bị cậu Long ở trước mặt tát vào mặt, tất nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
Nhưng nghĩ đến bối cảnh của cậu Long là Long Môn, hơn nữa nơi này là Hán Thành, hầu như chẳng ai dám khiêu chiến uy quyền của Long Môn, nên ông đành phải nhẫn nhịn.
“Xin lỗi cậu chủ, tại tôi thất trách, nhưng lúc trước cậu cũng cho ông ta gia nhập mà.” Ông Võ bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu Long nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, anh không ngờ ông Võ lại nhắc nhở anh, khiến anh rất nổi nóng.
“Ông ngậm miệng lại cho tôi.” Cậu Long quát, anh không thích có người bới móc mình, mà câu nói của ông Võ khiến anh hoàn toàn thất vọng.
Ông Võ cũng không thể làm gì cậu Long, vì ông biết tính khí của anh, nên cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, đối phương chơi ông như vậy, nhưng ông chẳng còn cách nào khác.
Chủ yếu là cậu Long muốn tìm nơi để trút giận, mà chọn tới chọn lui thì ông Võ vẫn là người thích hợp nhất.
Tội nghiệp ông Võ, đến giờ vẫn chưa biết mình bị cậu Long chơi, chuyện đã đến nước này, ông cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không phải vì ông muốn để cậu Long giành được hợp tác thay Sở Trung Thiên, thì ông sẽ không chọn anh.
“Cậu chủ, đây là vấn đề của tôi, nên tôi sẽ phụ trách đến cùng, cậu chủ đừng nóng giận.” Lúc này ông Võ mới lên tiếng xin lỗi.
Cậu Long thấy ông Võ đã xin lỗi mới hơi hài lòng, anh đang cần chính là lời xin lỗi của ông ta, ngược lại, nếu ông Võ không xin lỗi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Giờ trong lòng cậu Long đang cực kỳ hận Lý Phàm, nếu không tại anh ta, anh sẽ không mất đi một người quan trọng như vậy, rồi vô thức nhìn ông Võ, bắt đầu làm khó ông ta: “Tôi giao nhiệm vụ lần này cho ông, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, cũng phải trừ khử Lý Phàm cho tôi, ông có thể làm được chuyện này không?”
Ông Võ nghe xong thì rùng mình, cực kỳ bất ngờ với kết quả này, ông không ngờ cậu Long lại nói như thế, khiến ông rơi vào trầm tư.
Cậu Long mất kiên nhẫn hừ lạnh: “Tôi biết ông cũng bó tay mà, tên vô dụng nhà ông còn mong tôi hợp tác với ông, vậy ông có thể giúp gì cho tôi?”
Ông Võ cũng không ngốc, cậu Long đang ra ám thị với ông, nếu ông không nghĩ ra cách, thì hợp tác giữa ông và cậu Long sẽ chấm dứt, ông rùng mình, không biết nên làm gì cho đúng.
“Cậu chủ, cậu đừng giận, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cậu Long thất vọng, để bù đắp cho cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Ông Võ bỗng lên tiếng.
Cậu Long nghe xong như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, còn tưởng ông Võ lợi hại thế nào, ai dè chỉ khoác lác.
Cậu Long tức giận nói: “Ông bớt nói mấy lời ngon ngọt đó đi, chẳng có tác dụng gì đâu, mà hãy cho tôi một cái thiết thực, chẳng phải ông nói Võ Thành của ông có rất nhiều kỳ tài à?”
“Cậu Long, tôi đã nghĩ ra một cách, tôi có thể bỏ bùa ngải cậu ta.” Ông Võ bỗng lên tiếng, nếu cậu Long không nhắc nhở, ông sẽ không nhớ đến chuyện này.
Mặc dù hèn hạ, cách làm cũng hơi đê tiện, nhưng ông cho rằng chỉ cần có thể trừ khử Lý Phàm, dù đê tiện đến cỡ nào ông cũng không quan tâm.
Chí ít cậu Long đã nói như thế rồi, nếu ông thờ ơ ngồi nhìn, chắc chắn sẽ không xong, ông biết chuyện trong đó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cậu Long lạnh nhạt nói: “Ông đừng giở trò này với tôi, chẳng lẽ trong lòng tôi còn chưa rõ ông là hạng người gì, cách này cũng được, nhưng vẫn phải gọi thêm một người nữa.”
Cậu Long vẫn chưa yên tâm cho lắm, anh hận không thể bảo ông ta mời hết kỳ tài ở Võ Thành tới đây, như vậy anh mới thoáng yên lòng.
Ông Võ cũng nhìn ra cậu Long đang nghĩ gì, nên cười nói: “Cậu Long, lần này chắc chắn tôi sẽ gọi thêm bốn người tuyệt đỉnh ở Võ Thành.”
“Hả, bốn người tuyệt đỉnh vô song nào?” Cậu Long nghe đến đây thì không khỏi tò mò hỏi, anh cũng biết khá rõ về Võ Thành, nhưng không tin ở đấy còn có bốn người tuyệt đỉnh vô song.
Lúc này ông Võ mới bắt đầu nói: “Bốn người tuyệt đỉnh vô song này lần lượt là kiếm thánh đại sư.”
“Khoan đã, kiếm thánh đại sư?” Cậu Long nghe vậy thì nhíu mày: “Người đó lợi hại không?”
“Ha ha, tất nhiên là lợi hại rồi, có thể nói kiếm pháp của ông ta là sự tồn tại xuất chúng, một kiếm đứt cổ, trong vòng một giây có thể chém ra vô số nhát.” Ông Võ thành thật nói.
Cậu Long vừa nghe thấy người này lợi hại như vậy thì nhất thời mừng rỡ, không khỏi mong đợi, truy hỏi tiếp: “Còn mấy người kia thì sao?”
“Còn có khí công đại sư.”
“Không được, thuộc hạ Cuồng Ma Chung Cực của tôi cũng là khí công đại sư, nhưng vẫn không thể làm gì Lý Phàm.” Cậu Long vừa nghe thấy người này có liên quan đến khí công thì lắc đầu ngay.
Trong mắt anh, dù khí công lợi hại đến đâu cũng không bằng Cuồng Ma Chung Cực của anh.
“Cậu chủ đừng vội phủ định, khí công đại sư này không đơn giản, mà là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực, hơn nữa theo tôi biết, anh ta chỉ mới học được một phần mười của ông ta.”
Cậu Long lại khiếp sợ, chỉ một nhân vật lợi hại như vậy cũng đủ đối phó Lý Phàm rồi.
“Còn hai người cuối cùng lần lượt là thần súng, bách phát bách trúng, chưa từng xảy ra ngoại lệ; và giáng thủ sư mà tôi đang nói, chỉ cần lấy được một sợi tóc của Lý Phàm, thì người đó có thể giày vò cậu ta sống không bằng chết, cậu muốn cậu ta chết thế nào cũng được hết, thậm chí còn có thể điều khiển cậu ta đi tự sát.”
Lúc nói đến vế cuối, ông Võ nhất thời nở nụ cười tàn nhẫn, cậu Long cũng cười lớn, nghĩ đến việc Lý Phàm đi tự sát, anh bỗng cảm thấy bốn người tuyệt đỉnh vô song này thật lợi hại.
“Tôi giao nhiệm vụ này cho ông đấy, bằng mọi giá phải mời được bọn họ tới đây cho tôi.” Cậu Long rất hài lòng, bắt đầu trọng dụng ngay.
Nhưng ông Võ lại thở dài: “Cậu chủ, không phải tôi không làm được, nhưng bọn họ đều cần lợi ích, dù là sư phụ Cuồng Ma Chung Cực cũng sẽ không dễ dàng ra tay vì đồ đệ, trong bốn người này, ngoài giáng thủ sư xinh đẹp, thì ba người còn lại đều thích người đẹp.”
“Người đẹp? Chuyện này đơn giản thôi, tôi không thiếu người đẹp.” Cậu Long hào phóng phất tay, chẳng hề để tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...