Trên người Trương Tiêu không có nhiều tiền như vậy mà dù có anh ta cũng không dám lấy ra đưa cho mấy người đó.
Một người ba triệu, nhiều người như vậy ít nhất cũng tốn mấy chục triệu.
Trương Tiêu nuốt nước bọt, anh ta không ngờ đám thanh niên này lại ngông cuồng như vậy.
“E hèm, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy.
Các cậu thấy ba chục triệu được không?” Trương Tiêu cắn răng nói.
Ba chục triệu kia là tiền mồ hôi nước mắt của anh ta đấy.
Tuy nhiên khi anh ta nghĩ tới sau này nếu lấy được bí mật của chìa khóa Long Môn từ chỗ Lý Phàm, đến lúc đó số tiền anh ta nhận được sẽ nhiều gấp mấy lần ba chục triệu này.
Vì hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, nên Trương Tiêu ta mới sẽ cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Đám thanh niên kia nghe Trương Tiêu nói vậy, sắc mặt ai cũng lạnh như băng nhìn anh ta.
Tuy đối phương đưa bọn họ rất nhiều tiền nhưng thứ bọn họ cần không phải là chút tiền này của đối phương.
“Hừ, chỉ ba mươi triệu là không đủ.” Gã thanh niên kia cười khẩy nói.
Gã tham lam nhìn Trương Tiêu, nghĩ rằng trên người đối phương có rất nhiều tiền, nên mới có ý đồ tống tiền Trương Tiêu.
Trương Tiêu nghe vậy thì ngây người.
Anh ta không ngờ kết quả lại đột ngột như vậy.
Sau khi lục lọi một hồi, cuối cùng đám thanh niên kia cũng tìm được một số tiền trên người Trương Tiêu.
Gã thanh niên kia lấy được tiền, lập tức mỉm cười đắc ý.
Trương Tiêu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất chợt hốt hoảng, vội vàng bảo vệ số tiền kia.
Gã thanh niên kia thấy hành động của Trương Tiêu tức thì nổi đóa.
Gã lập tức đá lên người Trương Tiêu, Trương Tiêu nhất thời không phản ứng kịp.
Trương Tiêu không ngờ đám nhóc này lại quá quắc như vậy.
Anh ta nhất thời bị đánh nằm trên đất, không ngừng kêu rên.
Đương nhiên Lý Phàm nhìn rất chướng mắt.
Trương Tiêu là bạn của anh, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn đối phương bị bắt nạt.
Đám thanh niên kia gần như bắt đầu đổi thành đánh cướp, Lý Phàm nhìn không nổi nữa giơ tay lên nắm chặt cánh tay của một gã thanh niên.
Gã thanh niên thấy Lý Phàm dám ra tay, lập tức sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, nói cho mày biết, tốt nhất đừng quản chuyện này, nếu không tao sẽ cho mày biết tay.”
Lý Phàm nghe xong lập tức bật cười.
Bây giờ là thời đại nào rồi thế mà vẫn còn một đám nhóc đã ngu mà còn tỏ ra lợi hại.
Lý Phàm thấy, đám nhóc này chẳng khác nào một lũ vô học.
Gã thanh niên kia cố hết sức thoát khỏi cánh tay của Lý Phàm, nhưng ngay lập tức gã không còn bình tĩnh được nữa rồi.
Bởi vì Lý Phàm quá mạnh.
Dù gã có vùng vẫy cỡ nào cũng vô dụng.
Gã cảm thấy mình như bị gọng kìm siết chặt.
“Mau dừng tay, bằng không tao sẽ khiến mày đẹp mặt.” Gã thanh niên kia bắt đầu đe dọa.
Tốt xấu gì gã là đầu gấu có tiếng ở khu vực này, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Thế mà Lý Phàm lại dám tóm chặt gã.
Đây chẳng phải tự chuốc khổ sao?
Lý Phàm khẽ nói: “Trả lại tiền cho bạn tôi, tôi sẽ tha cho các người.”
Lý Phàm không hề thông cảm với đám thanh niên này.
Ngược lại còn muốn dạy dỗ bọn chúng thay Trương Tiêu.
Mấy gã thanh niên kia nghe xong liền bật cười, từ trước tới giờ chỉ có bọn họ bắt nạt người khác làm gì có chuyện bị người khác bắt nạt? Cùng lúc đó gã ta bắt đầu dùng ánh mắt ra hiệu với đồng bọn.
Lúc này mấy gã thanh niên còn lại mới dời sự chú ý về phía Lý Phàm, đột nhiên bọn họ bắt đầu ra tay.
Lý Phàm híp mắt.
Anh vốn không muốn đối nghịch với đám giặc con này nhưng đây là bọn chúng tự tìm.
Lý Phàm biết đám người này là tự dưng kiếm chuyện.
Một tay anh túm chặt gã thanh niên kia, cánh tay còn lại giơ ra đỡ đòn.
Gã thanh niên kia ngạc nhiên tột độ.
Đối phương chỉ dùng một tay ấy thế mà có thể đánh hay như vậy.
Trương Tiêu thầm kêu không ổn.
Lần này thì xong rồi.
Anh ta nhớ rõ người bạn này của mình không giỏi đánh nhau, huống chi lúc này lại đối mặt với một đám người.
Lỡ như Lý Phàm không phải là đối thủ của bọn chúng thì việc anh muốn moi tin chiếc chìa khóa Long Môn từ chỗ Lý Phàm sẽ tan thành bọt biển, vì vậy anh ta hiểu việc này nghiêm trọng cỡ nào.
Trương Tiêu căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nhưng ngay sau đó biểu hiện của Lý Phàm khiến anh ta không giữ được bình tĩnh nữa.
Anh ta không ngờ Lý Phàm lại đánh nhau giỏi như vậy.
Chưa được bao lâu đám người kia đã không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Tất cả bọn chúng đều bị Lý Phàm đánh đến không phân biệt được đường đi.
Đám thanh niên kia hít thật sâu.
Bọn họ thấy Lý Phàm giống như thấy quỷ, sắc mặt sợ hãi tột độ.
Lý Phàm nhìn gã thanh niên cầm đầu, chỉ một ánh mắt đã bùng nổ sát khí âm u lạnh lẽo.
Đương nhiên gã thanh niên kia cũng nhận ra sát khí lạnh lẽo trong mắt Lý Phàm.
Gã thanh niên kia không khỏi rùng mình, vội vàng nói với Lý Phàm: “Tôi biết sai rồi, anh hãy tha cho tôi đi.
Tôi trả hết tiền lại cho anh.”
Lúc này Lý Phàm mới thu hồi ánh mắt, khá hài lòng với biểu hiện của gã thanh niên kia.
Nếu đối phương cứ dây dưa không dứt thì chịu thiệt vẫn là bọn họ.
Sau khi Lý Phàm cầm tiền xong, thì đưa cho Trương Tiêu nói: “Bây giờ tôi đã đòi tiền được cho cậu rồi.”
Thấy số tiền kia hai mắt Trương Tiêu sáng rực.
Trước đó anh ta còn lo lắng số tiền của anh ta sẽ không đòi lại được.
Bây giờ sau khi thấy được nụ cười hiền lành của Lý Phàm, anh ta yên tâm hơn rất nhiều.
Có Lý Phàm ở đây sao anh ta có thể mất trắng được?
“Gần đây cậu học võ à? Tại sao lại đánh nhau giỏi như vậy? Cả một đám người cũng không phải là đối thủ của cậu.” Trương Tiêu rất bất ngờ trước thực lực mà Lý Phàm đã thể hiện lúc nãy.
Anh ta nghĩ khả năng đánh nhau của Lý Phàm cùng lắm chỉ khá hơn anh ta chút đỉnh, thậm chí còn không bằng anh ta nữa.
Dù sao anh ta cũng chưa từng thấy Lý Phàm đánh nhau.
Bây giờ sau khi thấy Lý Phàm ra tay, anh ta bỗng cảm thấy rất kỳ lạ, dường như Lý Phàm rất xa lạ.
Lý Phàm mỉm cười: “Bí mật.”
Suýt chút nữa Trương Tiêu đã muốn nói ra, cậu là thiếu chủ Long Môn, thực lực đương nhiên không tầm thường rồi.
Tất nhiên anh ta không thể nói ra trước mặt Lý Phàm, bằng không chẳng mấy chốc sẽ bị Lý Phàm phát hiện vấn đề.
“Chúng ta đều uống nhiều rồi, không bằng ai về nhà nấy đi.” Lý Phàm lên tiếng.
Anh thật sự không uống nhiều, quan trọng là Trương Tiêu uống rất nhiều, chỉ vì nể mặt đối phương nên mới nói như vậy.
.
Truyện Quan Trường
“Thật ra… tôi nói thật với cậu gần đây tôi thất nghiệp, không có nhà ở, không có gì cả…” Trương Tiêu đột nhiên thốt lên.
Lý Phàm nghe vậy thì nhìn Trương Tiêu bằng ánh mắt khác lạ.
Anh nghĩ Trương Tiêu lăn lộn cũng không tệ, ai ngờ đối phương lại kém như vậy.
Nhưng việc này cũng không đúng lắm.
Bởi vì gia đình của Trương Tiêu cũng thuộc dạng số một số hai mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...