Thiếu Chủ Bí Mật


Đám thương nhân con cháu nhà giàu thấy thế, không hề cảm thấy thông cảm với Lý Phàm, mà cười khẩy nhìn Lý Phàm như đang xem trò cười.

Lúc này, một nam thanh niên giọng điệu kỳ quái nói với Lý Phàm: “Chà, tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải người ở rể nhà họ Cố sao?”
“Người ở rể nhà họ Cố à? Sao anh ta lại ở đây?”
“Tên này đúng là có phúc, lại có thể cưới được người đẹp Hán Thành, Cố Họa Y.”
“Chà, mọi người đừng thấy anh ta thân phận thấp, dù là ở rể, nhưng anh ta đúng là đã cưới được một đại mỹ nhân.”
“…”
Mọi người có mặt đều dùng giọng điệu quái gở châm chọc Lý Phàm, Cố Họa Y có thể nói là nữ thần trong mộng của bọn họ, thế nhưng Lý Phàm lại cưới được cô.

Điều này khiến bọn họ mất bình tĩnh, nên lúc này mới hùa vào giễu cợt Lý Phàm thậm tệ.

Nghe thấy mọi người giễu cợt mình, Lý Phàm cũng chẳng quan tâm, anh xem như không thấy gì cả.



“Ông chủ, cậu ta cứ dây dưa không chịu đi, tôi làm gì có cách nào, hơn nữa người ở rể nhà họ Cố này rất giỏi đánh nhau.” Đội trưởng đội an ninh nhớ đến thực lực mà Lý Phàm vừa phô bày, không khỏi giật mình một cái.

Ông chủ buổi đấu giá tức giận nói: “Tôi không quan tâm, nếu cậu không xử lý được chuyện này thì cậu cũng không cần ở đây làm nữa, mau cuốn gói rời đi đi.”
Nghe vậy, sắc mặt đội trưởng đội an ninh lập tức thay đổi chóng mặt.

“Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Đội trưởng đội an ninh nghiến răng, vì công việc, anh ta có thể trả bất cứ giá nào, anh ta nhìn người của mình một chút, nói: “Mấy người các cậu, lên cho tôi.”
Anh ta không dám một mình ra tay với Lý Phàm, nên mới kêu mọi người cùng lên.

Nam thanh niên giễu cợt Lý Phàm: “Như vậy mới đúng chứ, mau tống anh ta ra ngoài, không thì sẽ ảnh hưởng thân phận của mấy người chúng tôi.”
Đúng lúc đội trưởng Chương có mặt trong hàng người đang xếp hàng, sau khi nhìn thấy Lý Phàm bị người ta bắt nạt, không khỏi híp mắt lại.

Nhưng vì thân phận đặc thù, anh ta không tiện ra mặt.

Mà Sở Trung Thiên, cũng nhận được thư mời của ông chủ buổi đấu giá, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhìn về phía anh Bưu.

Đi cùng Thiên gia lâu như vậy, vừa nhìn ánh mắt Thiên gia, anh Bưu đã biết Thiên gia nổi giận rồi, nên anh ta cũng không đứng đực ra đó nữa, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.

Đội trưởng đội an ninh nghĩ đến phía bên mình nhiều người, chắc chắn thừa khả năng đối phó Lý Phàm, nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm ra tay, anh ta mới biết được mình đã suy nghĩ viển vông rồi.

Bóng dáng Lý Phàm như ma quỷ, bỗng chốc đám đội trưởng đội an ninh không biết rốt cuộc Lý Phàm đang ở vị trí nào, trái lại bọn họ còn bị đánh cho mắt nổ đom đóm.

Đội trưởng đội an ninh thì bị đánh nằm rạp trên mặt đất, anh ta gần như sắp nổi giận rồi, vốn dĩ hầu hết mọi người tới tham gia buổi đấu giá, nhưng những chuyện đang xảy ra thu hút sự chú ý của không ít người.

Vẻ mặt ông chủ buổi đấu giá hết sức xấu hổ, thật là quá mất mặt mà, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, địa bàn của mình lại bị một người xa lạ đập phá, ông ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này.


“Đám phế vật các người, tôi còn cần các người làm gì.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận mắng.

Sau khi bị đánh, đội trưởng đội an ninh tưởng ông chủ sẽ an ủi mình, không ngờ ngay cả ông chủ cũng răn dạy mình, tâm trạng bọn họ lập tức trở nên rất kém.

Ông chủ buổi đấu giá thở hổn hển đi đến trước mặt Lý Phàm, nghiến răng nói: “Cậu chờ đó cho tôi, tôi quen Thiên gia.”
Ông ta nhớ trong danh sách thư mời có tên Sở Trung Thiên, ông ta tin Sở Trung Thiên chắc chắn không ngại giúp ông ta một vấn đề nhỏ, ông ta dường như nhìn thấy cảnh sau khi nghe thấy tên của Sở Trung Thiên thì Lý Phàm sẽ bị dọa sợ tè ra quần.

Nghĩ vậy, ông ta không khỏi thầm cảm thấy hả hê.

Mà lúc này, sau khi nghe vậy, trán Sở Trung Thiên nhăn lại, ông biết tôi thì cứ nhận là quen tôi đi, nhưng tôi lại không quen ông, ông lôi kéo quan hệ với tôi làm gì?
Tất nhiên, Lý Phàm biết Sở Trung Thiên cũng ở trong đó, nhưng anh vẫn giả bộ làm như không nhìn thấy.

Lúc này, anh Bưu đi ra, vừa nhìn thấy anh Bưu, hai mắt ông chủ buổi đấu giá lập tức tỏa sáng, đúng là vừa nhắc đến Thiên gia, Thiên gia đã đến ngay rồi.

Ông ta biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia, lúc này chắc chắn anh Bưu ra mặt thay Thiên gia.

Ông chủ buổi đấu giá bắt đầu tự động tố cáo với anh Bưu, nói Lý Phàm vô lại cỡ nào, anh Bưu buồn bã ngáp một cái nói: “Thật xin lỗi, Thiên gia bảo tôi tới nói cho ông biết, không nên làm khó anh ta nữa, để anh ta đi vào đi.”
Lần này, anh ta nói rất khẽ, chỉ có anh ta và ông chủ buổi đấu giá nghe được.


Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá như bị sét đánh, nếu không phải chính tai nghe được, ông ta cũng không dám tin đây là sự thực, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao Thiên gia lại đứng về phe người bình thường này chứ?
Ông ta hoàn toàn kinh hãi, cảm giác được tất cả không hề giống như tưởng tượng của mình.

“Anh Bưu, cậu không đùa tôi chứ, Thiên gia thật nói như vậy sao?” Ông chủ buổi đấu giá không khỏi hỏi lại để xác nhận một chút, Sở Trung Thiên tiếng tăm lừng lẫy ở Hán Thành, sao lại quen biết một người bình thường chứ?
anh Bưu thản nhiên nói: “Tất nhiên là thật, ông cho là tôi nói dối sao?”
Ông chủ buổi đấu giá không khỏi giật mình, cũng hoàn toàn tin tưởng anh Bưu không phải đang nói đùa, ông ta không kìm được quay đầu nhìn Lý Phàm vẻ mặt vô hại một chút.

Cả người ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, đối phương quen thuộc Thiên gia như vậy, chắc chắn là người mà Thiên gia coi trọng, lần này là ông ta gây khó trước, nếu ông ta không tiếp tục so đo với Lý Phàm nữa thì sẽ mất hết mặt mũi.

Trái lại, nếu ông ta đối địch với Thiên gia thì ông ta đừng mong tổ chức buổi đấu giá này nữa, nói không chừng còn nguy hiểm cả tính mạng.

Sở Trung Thiên gần như đã rửa tay gác kiếm rồi, nếu anh ta biết đối phương tưởng tượng về mình tàn nhẫn như vậy, có lẽ sẽ tức tới hộc máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui