Lý Phàm bất đắc dĩ bật cười, cũng không khó xử Hầu Đức Dương nữa, nếu ông ta đã nói không có biện pháp, nói không chừng đúng là không có cách nào.
Hầu Đức Dương nhanh chóng gửi một bức ảnh tới, sau khi xem ảnh, Lý Phàm nhướng mày, linh chi này đúng là hiếm thấy.
Nhưng người luôn si mê thảo dược như Hầu Đức Dương mà cũng không có loại linh chi này, thì người nào có thể có? Lý Phàm thở dài, xem ra muốn tìm được Hàn Linh Chi cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Lý Phàm cũng không từ bỏ, mặc kệ Hàn Linh Chi khó tìm cỡ nào, anh cũng phải nghĩ cách mới được.
Sau khi Lý Phàm đi ra, bệnh tình của ông cụ nhà họ Cố đã tốt hơn rất nhiều, Lý Phàm trầm giọng nói: “Ông, cháu biết trong lòng ông rất tức giận, nhưng trước mắt, cháu hi vọng ông giả vờ như cái gì cũng không biết, nếu xung đột nổ ra, cũng không có lợi gì.”
Ông cụ nhà họ Cố suy nghĩ một lúc, cũng cho rằng Lý Phàm nói có lý, ông ta thở dài, cực kì thất vọng với hai đứa con trai của mình.
Sau khi Lý Phàm và Cố Họa Y thăm ông cụ xong, Lý Phàm kết luận lần này Cố Thiệu Dũng cũng tốn không ít tiền để mời sát thủ, nên chắc trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì đáng kể nữa.
Nên Lý Phàm không kiêng dè nhiều nữa, mà sát thủ vừa bị Lý Phàm bắt chưa đi được bao xa, đã nhận được điện thoại của Cố Thiệu Dũng.
“Thế nào, hành động thành công không?” Qua điện thoại, Cố Thiệu Dũng vội hỏi tin tức tốt từ đối phương.
Sát thủ vẻ mặt không đổi: “Kế hoạch cũng không thành công, nhưng tôi không hề tiết lộ tìn tức gì liên quan đến ông.”
Thật ra, anh ta suy nghĩ cho danh dự bản thân, dù sao làm lâu như vậy, anh ta vẫn hiểu được đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Nghe xong, Cố Thiệu Dũng cảm thấy mất bình tĩnh, ông ta tưởng chờ được tin tức tốt, kết quả là một tin xấu.
“Vậy là anh đã không thành công, anh có thể trả lại tiền cho tôi hay không?” Cố Thiệu Dũng không kìm được nói, dù có không thành công thì ông ta cũng muốn lấy lại một khoản tiền.
“Ngại quá, một khi tôi đã tiếp đơn thành công, thì ông không có cơ hội hối hận nữa, nên ông hãy bỏ ý định này đi.”
“Anh!” Nghe vậy, Cố Thiệu Dũng không kìm được ném điện thoại, một phú ông đột ngột biến thành một kẻ nghèo mạt rệp, ông ta lập tức cảm thấy như muốn ngã ngựa.
“Anh cả, làm sao thế, có thành công không?” Mà lúc này, Cố Thiệu Phong không kìm được hỏi.
Cố Thiệu Dũng lập tức trút giận lên người Cố Thiệu Phong, tức giận nói: “Cậu xem thử xem thứ cậu tìm tới cả đám đều là đồ vô dụng, thành công cái gì, đây rõ ràng là thất bại!”
Đối mặt với thái độ quát lớn của anh trai, Cố Thiệu Phong cảm thấy rất uất ức, cảm thấy anh trai nói thế có hơi quá đáng, điều này thì có liên quan gì với mình chứ.
Ông ta nào đoán được tên sát thủ đó không làm được, nếu ông ta biết được thì đã không để chuyện này phát sinh.
“Anh cả, đã lúc này rồi mà anh còn trách tôi vô dụng.” Cố Thiệu Phong bất đắc dĩ cười nói.
Cố Thiệu Dũng tức giận nói: “Hừ, tôi không trách cậu thì trách ai, nếu không phải do cậu thì chuyện cũng sẽ không tới mức như thế này.”
Trong lòng Cố Thiệu Phong cảm thấy rất phiền muộn, ông ta nào có chọc ai đâu mà người ta lại trút giận lên đầu ông ta, ông ta không khỏi tức giận, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lý Phàm đang lo làm sao tìm được Hàn Linh Chi thì Hầu Đức Dương lại gửi tới cho anh tin nhắn với nội dung: Cậu Lý, cậu có thể đi tham gia buổi đấu giá đi xem xem, có lẽ với vận may của cậu có thể tìm thấy nó, gần đây Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất.
Sau khi đọc được tin nhắn, Lý Phàm mới cảm thấy có chút hi vọng, xem ra Hán Thành có một buổi đấu giá lớn nhất, kết quả này không giống dự liệu của mình lắm.
Nhưng dù sao, Lý Phàm đã quyết định rồi, phải đi tìm thử xem, dù không thành công, anh cũng phải thử một lần.
Sau khi trở về, trước tiên Lý Phàm nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau, anh mới đi buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành tìm vận may, trước đó, Hầu Đức Dương đã giúp anh lấy được vé vào cửa, đang phái người đưa tới cho anh.
Lý Phàm đang chờ ở cửa buổi đấu giá, hiện mọi người đang xếp hàng rồng rắn trước buổi đấu giá, khi nhân viên an ninh nhìn thấy Lý Phàm gần buổi đấu giá, lập tức xua đuổi nói: “Nhóc con, mau rời khỏi đây cho tôi, nơi này đã phong tỏa rồi.”
Anh ta chủ yếu muốn đuổi Lý Phàm rời khỏi nơi này, phải biết đây chính là buổi đấu giá lớn nhất, gần như toàn bộ người giàu có Hán Thành đều sẽ tới tham gia.
Mà một người bình thường như Lý Phàm đứng ở đây, thật sự làm mất hình ảnh, làm ảnh hưởng thân phận của mọi người, nên hai nhân viên an ninh mới xua đuổi anh.
Lý Phàm trừng mắt, cảm thấy không còn gì để nói, những người này thật lắm chuyện, anh đâu có cản đường, những người này sao lại so đo với anh chứ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi đâu có đứng ở cửa, chỗ này xa như vậy, anh đuổi tôi ra ngoài làm gì?”
“Không được, phong tỏa đã gia tăng khoảng cách rồi, đừng nói ở chỗ này, dù nhà cậu có ở sát vách, thì cậu cũng phải tránh ra.” Nhân viên an ninh cứng rắn nói.
Lý Phàm nhướng mày, thật quá bá đạo mà, nhưng anh không hề sợ sệt, thản nhiên nói: “Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, nếu anh có bản lĩnh thì đến đuổi tôi đi.”
Nhân viên an ninh ồ một tiếng, lập tức bắt đầu xua đuổi Lý Phàm, anh ta cười lạnh nói: “Nhóc con, cho cậu cơ hội mà cậu không biết tận dụng, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi.”
Dứt lời, anh ta ra vẻ định ra tay.
Những người khác đều nhìn Lý Phàm như nhìn một kẻ ngốc, vẻ mặt người nào cũng đầy khinh thường, bọn họ đều coi thường anh.
Ban đầu, Lý Phàm không muốn ra tay, nhưng nhân viên an ninh lại từng bước ép sát, bất đắc dĩ anh mới chủ động ra tay.
Nhân viên an ninh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã phát giác được tốc độ tay của Lý Phàm rất nhanh, giống như tàn ảnh, khiến không ai có thể bắt giữ.
Nhân viên an ninh đột ngột bay ngược ra ngoài, mọi người có mặt đều há hốc miệng, gần như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn ra tay, nhưng là các người ép tôi, tôi cũng không có cách nào.”
Chuyện này cũng kinh động đến không ít người, đội trưởng đội an ninh đi ra, khi nhìn thấy Lý Phàm, anh ta bắt đầu đánh giá Lý Phàm một lượt, thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường thì lập tức coi thường.
Anh ta còn tưởng Lý Phàm lợi hại đến mức nào, kết quả là một người bình thường.
“Hừ, cái loại chó mèo gì cũng dám tới đây quấy rối, cậu biết đây là nơi nào không? Đây chính là buổi đấu giá lớn nhất Hán Thành, là nơi chỉ có con cháu nhà giàu có, lãnh đạo công ty Hán Thành mới có thể tới, cậu là cái thá gì, có thể cho cậu đi vào đã là không tệ rồi, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Đội trưởng đội an ninh coi thường nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...