“Anh cả, tìm được rồi, tôi đã chọn giúp anh một người trên bảng sát thủ, người này chưa từng có sai lầm gì, hơn nữa đã từng hoàn thành hơn một nghìn nhiệm vụ, là một tay lão luyện, nhưng mà giá cả hơi đắt.” Sau khi Cố Thiệu Phong tìm được sát thủ thích hợp, âm thanh cuối cùng càng ngày càng nhỏ.
Cố Thiệu Dũng thản nhiên nói: “Bao nhiêu tiền?”
“16 tỷ 500 triệu đồng, nhưng anh ta có thể giữ bí mật cho chúng ta, nếu nhiệm vụ không thành công, dù có chết, anh ta cũng sẽ không nói ra.” Cố Thiệu Phong nói.
Thật ra, ông ta sợ sau khi bị bắt, nếu sát thủ tiết lộ ra có quan hệ với bọn họ thì sẽ chẳng có lợi gì cho bọn họ.
Cố Thiệu Dũng nghiến răng, vì giành được quyền quản lý nhà họ Cố, ông ta không lo được nhiều như vậy, nói: “Vậy hãy thuê anh ta đi, chỉ cần anh ta giữ kín bí mật công việc là được.”
“Được.” Cố Thiệu Phong lập tức liên hệ sát thủ, đồng thời gửi cho anh ta ảnh chụp của ông cụ.
Sau khi nhận nhiệm vụ, tên sát thủ đó lập tức khởi hành đi tới nhà Cố Thiệu Dũng.
Cố Thiệu Dũng tưởng có người tới thăm mình, khi nhìn thấy bên ngoài không có người, ông ta theo bản năng ló đầu ra, đột nhiên một bóng đen từ trên nóc nhà rơi xuống, dao găm kề lên cổ ông ta.
Cố Thiệu Dũng quá sợ hãi, mất bình tĩnh, lập tức bị dọa sợ.
Trên mặt sát thủ có xăm hình một con số, là số 13, Cố Thiệu Dũng tưởng là khách không mời mà đến, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Anh là ai, tại sao lại tới nơi này?”
Nhưng sát thủ đó hỏi ngược lại: “Không phải ông mời tôi tới sao?”
“Thì ra là anh à, anh chính là sát thủ số mười ba nhỉ.” Lúc này, Cố Thiệu Dũng chợt hiểu ra.
Sau khi nhìn thấy hình xăm số mười ba trên mặt đối phương, ông ta mới nhớ ra là mình mời sát thủ tới.
Số mười ba cũng chính là xếp hạng của sát thủ trong bảng sát thủ, một trăm người đứng đầu bảng đều là cao thủ hàng đầu, tất nhiên, tên sát thủ này có thể đứng vào top 20, thì cũng có năng lực đó.
“Sao hôm nay anh chưa đi thực hiện nhiệm vụ?” Cố Thiệu Dũng nghi ngờ hỏi.
Tên sát thủ cười lạnh nói: “Tại khi chưa cầm được tiền thì chắc chắn tôi sẽ không hành động.”
“À, tiền đều ở bên trong.” Lúc này, Cố Thiệu Dũng mới lấy ra một thẻ ngân hàng, hốt hoảng đưa tới, ông ta không nghĩ tới tên sát thủ này còn rất nghiêm túc.
Tên sát thủ tiếp nhận thẻ ngân hàng, đồng thời lấy ra một cái máy POS, dùng ngữ điệu bình thản nói ra lời đáng sợ nhất: “Nếu như trong thẻ này không có tiền, tôi sẽ khiến ông chết rất khó coi.”
Cố Thiệu Dũng hít sâu một hơi, trán toát mồ hôi lạnh, nếu ngộ nhỡ thiếu mất một phần, chẳng phải là mình cũng chết chắc rồi.
Sau khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản, tên sát thủ mới nhếch miệng cười, nói: “Ông chủ, ông yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Thấy thế, Cố Thiệu Dũng lập tức sững người, đây là lần đầu tiên ông ta gặp người có thủ đoạn như thế, ông ta không khỏi mừng thầm, cho rằng tên này có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, vì hiếu kính ông nội, Cố Họa Y đã cố ý mua rất nhiều đồ chăm sóc sức khỏe, khi lái xe, Lý Phàm chợt nhướng mày, anh lăn lộn lâu như vậy, cũng đã luyện được bản lĩnh, đó là có thể cảm nhận được sát khí.
Có câu sát khí vô hình, nhưng Lý Phàm lại cảm nhận hết sức rõ ràng, hơn nữa sát khí đó dường như đang đi về phía chỗ ở của ông cụ nhà họ Cố.
Lý Phàm vội tăng tốc, Cố Họa Y trừng mắt, rõ ràng sắp đến rồi, anh còn lái nhanh như vậy làm gì, nhưng cô không nổi giận mà tạm thời nhịn xuống.
Sau khi dừng xe, Lý Phàm vội bước vào vào chỗ ở của ông cụ nhà họ Cố.
Tên sát thủ đang định hành động, không ngờ lại có người từ bên ngoài đi vào, sắc mặt anh ta trầm xuống, thầm nghĩ, xem ra sau khi trở về, phải đòi thêm tiền mới được.
Lý Phàm gõ cửa, ông cụ nhà họ Cố mở cửa mở ra, nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm, ông ta không hề tỏ ra chán ghét.
Cố Họa Y cười nói: “Ông nội, ông ở bệnh viện lâu như vậy, cơ thể cũng suy yếu rồi, cháu mua được một số đồ chăm sóc sức khỏe để ông bồi bổ thân thể đấy.”
“Ha ha, vẫn là cháu hiếu thuận, không giống như bọn chúng, từ sau khi ông xuất viện, không có bất kì người nào đến tán gẫu với ông nữa.” Ông cụ nhà họ Cố thở dài.
Cố Họa Y cũng là người nhạy cảm, cô chợt phát hiện ra ông cụ đã thay đổi, dường như vì một trận bệnh nặng, từ một ông lão ngoan cố, cứng rắn đã biến thành một người già hiền từ.
Giác quan thứ sáu nói với Lý Phàm, kẻ địch cũng chưa rời đi mà vẫn ở bên trong.
Khi núp trong bóng tối, tên sát thủ đó muốn hành động, nhưng anh ta cảm thấy hồi hộp, cả người không được tự nhiên, bắt đầu buồn bực.
Anh ta cũng không hề lo lắng, quyết định bắt đầu ra tay, nhưng vừa ra tay, anh ta đã cảm nhận ngay được ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm.
Sau khi đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm, anh ta chợt hít sâu một hơi, cảm thấy trở nên căng thẳng, anh ta tự an ủi, anh ta núp ở nơi bí ẩn như vậy thì sẽ không bị người ta phát hiện ra.
Mà vào lúc này, sát thủ đã bắt đầu lắp đặt xong công cụ của mình, chuẩn bị ra tay, anh ta dùng một cung tên được chế tạo đặc biệt, cung tên này không có âm thanh, yên tĩnh hơn cả đạn cách âm.
Tất nhiên uy lực thừa sức giết chết người.
Anh ta luôn cảm giác Lý Phàm đang nhìn mình chằm chằm, sau khi nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, anh ta thầm nhiều lần khẳng định với bản thân, đối phương chắc chắn đang theo dõi mình.
Sát thủ lắc đầu, kiên trì nhắm chuẩn ông cụ nhà họ Cố, anh ta lập tức bóp nẫy cò, Lý Phàm nhắm mắt lại, ném một bao thuốc lá ra.
Sát thủ nhếch miệng, anh ta còn tưởng Lý Phàm lợi hại cỡ nào, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Thế nhưng một giây sau, anh ta không thể bình tĩnh được nữa, tốc độ xuất thủ của Lý Phàm hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của anh ta.
Bao thuốc lá đó lại có thể nhẹ ngàng ngăn cản sự tấn công của anh ta, lần này sát thủ bắt đầu buồn bực, chuyện gì đang xảy ra, thế này thì quá mức rồi.
Sát thủ sững người, lập tức cảm thấy kinh hãi, tâm trạng hết sức rối bời.
Mà sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt, ông cụ nhà họ Cố cũng ngẩn người, ông ta ép bản thân bình tĩnh lại, ông ta không nghĩ tới có người lại muốn mạng của mình.
Cố Họa Y an ủi: “Ông nội đừng sợ, có Lý Phàm ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Với Cố Họa Y, thì Lý Phàm chính là thần bảo vệ của mình, cô tin tưởng có Lý Phàm ở đây thì dù có cửa ải khó khăn hơn nữa cũng sẽ vượt qua.
Sắc mặt sát thủ đại biến, thầm nói với mình, người này chắc chắn là một cao thủ, anh ta bắt đầu dời mục tiêu đến Lý Phàm, nếu không tiêu diệt Lý Phàm, anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Dù thế nào, anh ta cũng phải tiêu diệt Lý Phàm.
Lý Phàm lấy ra một tàn thuốc, dứt khoát ném ra hai cái riêng rẽ, tàn thuốc thứ nhất ngăn cản cung tên, tàn thuốc thứ hai đánh thẳng vào người sát thủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...