Sau khi Trương Đức Võ biết mình bị một tên tiểu bạch kiểm thay thế, thì trong lòng bùng lên lửa giận, cực kỳ giận dữ nhìn tên tiểu bạch kiểm đó.
Tất nhiên người đàn ông trắng trẻo cũng chú ý đến lửa giận của Trương Đức Võ, ngược lại còn tấm tắc nói: “Anh Trương, sao ông lại tức giận, có phải là vì ông không đủ năng lực, nên mới nổi nóng đúng không?”
Trương Đức Võ trầm mặt, vô thức nhìn Long Hậu, ông biết mọi chuyện đã bị bại lộ nên cầu xin: “Long Hậu, bà nể tình tôi theo bà lâu như vậy mà tha cho tôi đi.”
Long Hậu nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Trương Đức Võ nói: “Nể tình ông cống hiến cho tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ không so đo với ông nữa.”
Trương Đức Võ nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm ngay, cũng may Long Hậu không so đo với mình, ngộ nhỡ bà ta thật sự làm thế, sẽ rất phiền phức.
Mặc dù không giữ được chức vị, nhưng chí ít có thể giữ được mạng.
Người đàn ông trắng trẻo bỗng lên tiếng: “Long Hậu, tôi đề nghị bà vẫn nên xử lý ông ta cho ổn thỏa, lỡ ông ta tiết lộ tin tức quan trọng của chúng ta sẽ rất phiền phức.”
“Ông ta đã hết giá trị lợi dụng rồi, chẳng khác gì tên vô dụng.” Long Hậu cười khẩy.
Trương Đức Võ nghe xong câu này thì rất nổi nóng, thật đau lòng, ông không ngờ Long Hậu lại nói như thế, nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin đây là sự thật.
Người đàn ông trắng trẻo nhìn Trương Đức Võ rồi chế giễu: “Ông có nghe thấy không, ông đã là tên vô dụng rồi, còn không mau cút đi cho tôi.”
Vì người đàn ông trắng trẻo thành công treo lên cao, nên mấy người khác cũng không quên nịnh bợ anh ta, lần lượt ra tay đuổi Trương Đức Võ ra ngoài, ông cực kỳ tức giận, không ngờ mình lại rơi xuống kết cục này.
“Ranh con, cậu đợi đó cho tôi.” Trương Đức Võ cực kỳ giận dữ nói.
Người đàn ông trắng trẻo hoàn toàn phớt lờ, rồi ngoắc tay với Trương Đức Võ: “Xì, ông đang hù ai đấy, chiêu này của ông chẳng hề có tác dụng với tôi.”
Rồi Trương Đức Võ bị người khác ném ra ngoài, nhất thời mê man thở dài, trước mắt ông chỉ có thể đi theo Lý Phàm mới có tiền đồ, nhưng điều ông lo lắng nhất là nếu anh không thu nhận ông thì sao?
Lý Phàm lại nhận được điện thoại của Trương Đức Võ, anh không khỏi nhíu mày, lão già này lại giở trò gì nữa?
“Cậu Lý cứu tôi với, tôi sắp chết rồi.” Trương Đức Võ rên rỉ.
Lý Phàm rất khó hiểu, ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, ông nói rõ ra xem nào?”
“Cậu Lý, chúng ta gặp mặt rồi nói được không?”
Lý Phàm cực kỳ cạn lời, lúc này mới sắp xếp địa điểm gặp mặt Trương Đức Võ, lúc nhìn thấy ông ta, anh không dám tin mọi thứ trước mắt là thật.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh nhất thời sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy, sao Trương Đức Võ lại trở nên chật vật như vậy, ngay cả quần áo cũng rách rưới.
Trương Đức Võ gượng cười nói: “Cậu Lý, lần này tôi bị Long Hậu đuổi ra ngoài rồi, toàn bộ tiền trên người đều bị đóng băng, thậm chí tôi còn phải bán bộ đồ đang mặc để bắt taxi.”
“Chuyện này là sao?” Lý Phàm hơi sửng sốt, bắt đầu phỏng đoán Trương Đức Võ đang nói thật hay nói dối, nhưng nghe thấy ông ta gặp cảnh ngộ thảm thương như vậy, thì không tin tưởng cho lắm.
Trương Đức Võ thở dài: “Hóa ra Long Hậu đã sớm biết tôi phản bội bà ta, nên mai phục tôi để kiểm chứng, sau đó tôi bị đưa đi và suýt chết tại đó.”
Lý Phàm nhíu mày, anh không hề đồng tình với Trương Đức Võ, rồi không khỏi thở dài, nói vậy là manh mối về ba mẹ anh tạm thời bị cắt đứt?
Anh rất đau đầu về chuyện này, không dễ gì anh mới đi tới hôm nay lại bị cắt đứt, giờ Trương Đức Võ đã hết tác dụng với anh rồi.
Trương Đức Võ vội thể hiện kỹ năng thông cảm của mình, bắt đầu ôm đùi Lý Phàm nói: “Cậu Lý, không đúng, Long Môn thiếu chủ, cậu phải cứu tôi, tôi đã đắc tội với người đàn ông trắng trẻo kia rồi, chắc chắn cậu ta sẽ tới gây sự với tôi.”
“Thật ngại quá, tôi sẽ không cứu ông, nhưng thuốc giải đang ở chỗ của tôi, ông tự sống tiếp đi.” Lý Phàm hờ hững nhìn ông ta, rồi đưa thuốc giải cổ thuật cho đối phương, đây đã là lòng nhân từ lớn nhất của anh rồi.
Trong lòng Lý Phàm luôn ghi nhớ rất nhiều chuyện sai trái mà ông ta từng làm lúc trước, nên anh sẽ không vì mấy câu của ông ta mà mềm lòng buông tha.
Trương Đức Võ chết lặng tại chỗ, ông cũng chẳng bất ngờ gì với kết quả này, thật ra ông đã sớm đoán ra Lý Phàm sẽ không cứu ông.
tĩnh, có đang nổ súng trong tập đoàn Họa Vân Y, điều này chứng tỏ chắc chắn Cố Họa Y đang gặp nguy hiểm, nên anh nhanh chóng bắt xe đến đó.
Anh vội vàng chạy tới văn phòng Cố Họa Y, trong phòng ngoài cô ra còn có Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
Cố Họa Y thấy Lý Phàm tới, thì sắc mặt trắng bệch mới dần khôi phục lại vẻ hồng hào, như tìm lại được cảm giác an toàn, vô thức nhào vào lòng anh.
Lý Phàm an ủi cô: “Không sao, có anh ở đây rồi, các em có bị thương ở đâu không?”
“Không.” Cố Họa Y lắc đầu, rồi chỉ vào mặt tường bị bắn thủng: “Nhưng em lại suýt bị thương, như thể đây là lời cảnh cáo.”
Lý Phàm nhìn thấy mặt tường bị bắn thủng đó thì hơi sửng sốt, súng ống bình thường không thể gây ra diện tích bị thiệt hại lớn như vậy, nên anh khẳng định đây là vũ khí có lực sát thương rất lớn, hơn nữa còn là đồ nước ngoài.
Mặc dù thị lực của Lý Phàm rất tốt, nhưng không thể nào nhìn thấy nơi xa như vậy, anh chợt nhớ ra, lần trước anh chế ngự một sát thủ trong văn phòng Cố Họa Y, đúng lúc tên đó làm rơi một ống nhòm, mà anh lại vừa khéo đặt nó vào trong bàn làm việc.
Lý Phàm vô thức tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy ống nhòm, lúc này anh mới cầm lên quan sát xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của kẻ địch..