Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm thấy vậy thì lập tức biết người phụ nữ trung niên này chắc chắn là mẹ của Hà Băng, nhìn thế nào cũng thấy từ một khuôn đúc ra vậy.

Theo phép lịch sự, Lý Phàm mỉm cười nói: “Cháu chào dì.”
“Chào cháu.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp quan sát Lý Phàm, vẻ mặt không nóng không lạnh gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Lý Phàm cũng nhận ra điều đó, anh cười khổ, không ngờ người phụ nữ trung niên này lại coi thường mình, nhưng mà anh cũng quen với những chuyện như vậy rồi.

“Mẹ, anh ấy là bạn của con, hôm nay anh ấy đã giúp con rất nhiều, con muốn mời anh ấy đến nhà mình nếm thử món thịt kho mẹ làm.” Hà Băng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô ta kéo tay người phụ nữ trung niên, ánh mắt đầy cầu khẩn.

Cô ta ít nhiều cũng biết tính cách của mẹ mình, cô ta thực sự sợ mẹ mình sẽ đuổi Lý Phàm đi, lỡ như Lý Phàm bị đuổi đi thật thì không những đối phương thấy mất mặt mà cô cũng mất mặt.

Cho nên cô ta rất rõ mức độ nghiêm trọng trong đó, cô ta lo lắng kết quả như vậy nên cô ta vô thức nhìn mẹ mình, hy vọng đối phương sẽ không làm ra những hành động quá đáng.

Sau khi người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn thấy ánh mắt của con gái thì cuối cùng cũng không nói nên lời, bà ta bắt đắc dĩ đành để Lý Phàm vào nhà, nếu không cho Lý Phàm vào thì cũng không hay lắm.


Trong lòng bà ta vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét và phản cảm với Lý Phàm, bà ta cho rằng Lý Phàm không đủ tư cách làm bạn của con gái bà ta.

Khi Lý Phàm ngồi trên ghế sô pha thì người phụ nữ trung niên xinh đẹp kéo Hà Băng đến một căn phòng khác, cau mày nói: “Con dẫn cậu ta đến nhà chúng ta làm gì, thấy cậu ta cũng chỉ là người bình thường, con phải biết nhìn người chứ, con không thể qua lại với người như vậy được.”
“Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ như vậy được, thành kiến của mẹ quá lớn rồi.” Hà Băng nghe thấy câu này thì vô thức phản bác lại, cô ta không chỉ phản bác vì Lý Phàm mà còn đại biểu cho suy nghĩ của cô ta.

Hơn nữa cô ta cũng biết Lý Phàm không phải người thường, tiềm lực của đối phương rất lớn, đến bây giờ cô ta cũng không biết lai lịch thật sự của Lý Phàm.

Người phụ nữ trung niên vẫn không buông tha suy nghĩ của mình, bà ta nói: “Thôi quên đi, lát nữa ăn cơm xong rồi bảo cậu ta đi đi.

Hôm nay là sinh nhật mẹ, cậu ta không mang theo quà gì, coi như con có kết giao bạn bè thì cũng cần kết giao với một người bạn đàng hoàng chứ.”
“Mẹ, chẳng lẽ vì anh ấy không mang quà đến nên mẹ mới đuổi anh ấy hả?” Hà Băng không nhịn được hỏi, cô ta cảm thấy cách nghĩ của mẹ mình hơi cực đoan, dù sao Lý Phàm cũng là lần đầu tiên đến đây, mang quà đến cũng không hay lắm.

Người phụ nữ trung niên không nói nhưng ánh mắt của bà ta lại nói ra hết tất cả.

Hà Băng nghe vậy thì đỡ trán, cô ta cũng cạn lời, cô ta nghĩ đến Lý Phàm vẫn đang ngồi trên sô pha, để anh ngồi một mình cũng không hay lắm.

Khi người phụ nữ trung niên thấy con gái không nghe lời mình thì bà ta đột nhiên nổi giận.

“Ăn trái cây trước đi.” Hà Băng mỉm cười đặt đĩa hoa quả lên bàn.

Thật ra vừa nãy Lý Phàm đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa người phụ nữ trung niên và Hà Băng, nhưng lúc này anh lại làm như không phát hiện ra, anh không khách khí cầm một quả táo lên gặm.

Cùng lúc đó, cửa lại bị gõ lần nữa, sau đó người đàn ông trung niên đi vào, khi Lý Phàm nhìn thấy người đàn ông trung niên kia thì trong lòng lập tức hiểu ra, nếu anh đoán không sai thì người này chính là ba của Hà Băng.

Anh đã từng nghe Hà Băng nói ba của cô ta cũng là người của cục cảnh sát Hán Thành, hơn nữa thân phận cũng rất cao, chỉ đứng sau đội trưởng Chương.

“Ba, ba về rồi.” Hà Băng vui mừng nói.


Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Ừm, hôm này là sinh nhật của mẹ con, ba không về mới lạ ấy, à mà này, cậu ta là ai thế?”
Lúc này ông ta mới chú ý đến Lý Phàm, mặc dù Lý Phàm ăn mặc không ra gì nhưng có thể nhìn ra thân phận của Lý Phàm không đơn giản.

Lý Phàm cười nói: “Chào chú, cháu là đồng nghiệp của đội trưởng Hà.”
Anh biết mình nói thẳng là bạn bè thì chắc chắn không được nên chỉ có thể nói là đồng nghiệp.

Sau khi người đàn ông trung niên nghe xong, ông ta dụi dụi mắt kỳ quái nhìn Lý Phàm, ông ta còn tưởng đối phương có thân phận không tầm thường, ai biết rằng anh lại là cấp dưới của con gái mình.

Trong lòng ông ta có chút khinh thường, cũng không để trong lòng nữa, ông ta gật đầu qua loa, sau đó coi như không thấy.

Hà Băng ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, ba mẹ tôi không có ý đó đâu, chỉ là bọn họ không thích nói chuyện thôi.”
Lý Phàm thật ra muốn nói, tuy rằng bọn họ không nói nhưng từ trong ánh mắt kia có thể khiến người ta cảm thấy tổn thương, nhưng anh nghĩ chuyện này không liên quan đến Hà Băng, anh cũng không trách Hà Băng.

“Không sao đâu, tôi quen rồi.” Lý Phàm khẽ cười.

Lúc này lại có thêm tiếng gõ cửa, Lý Phàm sững sờ, anh nghi ngờ mình đến không đúng lúc, lỡ như là bà con của đối phương thì một người ngoài như anh ở đây ăn cơm, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Dù da mặt có dày đến đâu thì cũng không thể mặt dày đi đến nơi như vậy được, anh đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.


Khi Hà Băng mở cửa ra, nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng lại, cô ta tưởng là bà con nào đến, nhưng hóa ra lại là tên đàn ông mà cô ta rất ghét.

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hà Băng mở cửa thì vui mừng khôn xiết, anh ta chào Hà Băng: “Này, xin chào.”
Hà Băng lạnh lùng nhìn người đàn ông này, cô ta cảm thấy cạn lời thật sự, cô ta nói thẳng: “Sao anh lại đến đây? Anh đến nhầm chỗ rồi, mời anh đi khỏi đây, tôi không quen anh.”
Vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên xấu hổ, anh ta không ngờ Hà Băng lại khiến mình khó xử như vậy, hình như cô muốn lập tức hạ lệnh đuổi khách.

Lúc này, người đàn ông vô thức nhìn vào trong cửa, khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy người đàn ông kia thì bà ta lập tức tươi cười bước ra chào hỏi: “Ây ya, đây không phải là cậu Trần sao, sao cậu cũng đến đây thế.”
Đôi mắt của người đàn ông tên cậu Trần kia lập tức sáng lên, anh ta còn tưởng mình bị chặn lại bên ngoài, ai biết kết quả khác xa với những gì anh ta tưởng tượng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta không dám tin mọi thứ trước mặt anh ta đều là sự thật.

Anh ta bỗng thấy vui mừng khôn xiết, nếu đối phương muốn giúp thì anh ta không nên bỏ qua cơ hội này, anh ta chào hỏi người phụ nữ trung niên.

Vốn dĩ anh ta còn đang buồn phiền vì mình bị chặn lại ngoài cửa thì lúc nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, anh ta lập tức cảm thấy an tâm, anh ta có thể dựa vào đối phương để vào nhà.

Hà Băng xoa trán, cô ta rất ngạc nhiên trước kết quả như vậy, Hà Băng thật bất lực với mẹ mình, cô ta rất ghét cậu Trần, vậy mà bà ta còn để anh ta vào nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận