Có điều phần lớn mọi người cũng ít nhiều cho rằng lý luận của Lý Phàm chắc chắn là không có vấn đề, vào lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ tính chính xác trong lời giám đốc bảo tàng đã nói.
Bọn họ đoán chắc trong lời nói của giám đốc bảo tàng chắc chắn là lời giả dối, khu bọn họ nhìn sang giám đốc bảo tàng, ánh mắt đều trở nên không đúng.
Giám đốc bảo tàng cũng nhìn ra tình cảnh không ổn rồi, ông ta vô thức quát Lý Phàm: “Cậu đừng nói linh tinh, bức danh họa đó là bảo vật hàng đầu của bảo tàng tôi, cháu trai của tôi sao có thể trộm đi chứ.”
“Vậy chắc chắn là ông sai khiến.” Lý Phàm cười rồi nói.
Giám đốc bảo tàng sau khi nghe vậy, ông ta lập tức nổi giận, ông ta không ngờ Lý Phàm lại nói như vậy.
Mọi người đối với suy đoán của Lý Phàm càng thêm không hiểu, điều này càng không ổn lắm, bọn họ đều không hiểu mà nhìn Lý Phàm, cho rằng Lý Phàm có hơi thêu dệt ròi.
Lý Phàm biết trong lòng những người này nghĩ cái gì, anh lập tức giải thích: “Thật ra, những gì tôi nói đều là thật, mọi người tin hay không thì tùy, dù sao sự thật bày ở trước mặt.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể chắc chắn Lý Phàm tuyệt đối không có nói dối.
Lý Phàm lần nữa giải thích: “Tôi biết ông sẽ nói mình sẽ không trông rồi tự trộm, nhưng cái tôi muốn nói là bức danh họa này là thuê của bảo tàng khác, cho dù ông trộm đi, các bảo tàng khác cũng sẽ không chỉ trích.”
Lúc này, sự nghi hoặc trong lòng mọi người lập tức hiểu ra, bọn họ lúc này mới biết giám đốc bảo tàng tại sao mất đi một bức danh họa lại yên tâm như vậy, hơn nữa mang dáng vẻ không để tâm.
Bây giờ bọn họ hiểu hoàn toàn đã xảy ra chuyện gì, thì ra trong lòng giám đốc bảo tàng có trù bị cả rồi, cho nên mới nói như vậy.
Giám đốc bảo tàng lập tức không còn gì để nói nữa, đối phương trực tiếp túm được trọng điểm, khiến ông ta không có gì để nói.
Hà Băng sau khi nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của giám đốc bảo tàng, lập tức quát: “Xem ra ông thật sự là đang nói dối, ông quả nhiên là trông rồi tự trộm.”
Khi mọi người nhìn sang giám đốc bảo tàng, đều dùng ánh mắt khinh bỉ, giống như cảm thấy mình bị lừa, uổng công bọn họ tin tưởng đối phương như vậy, đối phương vậy mà trông rồi tự trộm, cách làm này thật sự là quá bỉ ổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Khi sự việc lộ ra chân tướng, giám đốc bảo ràng đau lòng không thôi, ông ta không ngờ kết quả lại xảy ra nhanh như vậy, ông ta lập tức sụp đổ.
Đối với sự cầu xin của giám đốc bảo tàng, Hà Băng không có nhân từ gì cả, danh họa đối phương tự trộm, còn nói muốn báo cảnh sát bắt lại tên trộm, điển hình cho việc vừa ăn cướp vừa la làng.
Cô ta tưởng chuyện này như này sẽ không xảy ra trên người mình, nhưng cách làm của giám đốc bảo tàng, hoàn toàn khiến cô ta thất vọng.
Giám đốc bảo tàng sau khi nhìn thấy Hà Băng thông báo với cấp trên của mình, sắc mặt của ông ta trắng bệch, ông ta tức giận nhìn Lý Phàm, cho rằng nếu không phải vì Lý Phàm, sự thật cũng sẽ không lộ ra.
Lý Phàm cũng nhìn ra ánh mắt muốn giết người của giám đốc bảo tàng, anh xem như cái gì cũng không có nhìn thấy.
Hà Băng lúc này mới xoay đầu nói cảm ơn với Lý Phàm: “Không ngờ anh nhanh như vậy đã giải quyết được vụ này, thật sự là rất cảm ơn anh.”
Lý Phàm mỉm cười: “Còn có vụ gì cần tôi xử lý không, nếu như có vụ gì cần tôi xử lý, tôi có thể giúp.”
Đối với điểm này, Lý Phàm cũng rất rõ, nếu như đối phương bằng lòng, anh chắc chắn sẽ giúp tới cùng.
Hà Băng sau khi nghe vậy, trong lòng cô ta chợt vui mừng, cô ta tưởng Lý Phàm sẽ thấy phiền, đột nhiên cô ta bắt đầu thích phá án rồi, đổi lại trước kia, cô ta chắc chắn cảm thấy việc phá án rất nhàm chán.
Nhưng sự lạc quan của Lý Phàm, lập tức khiến cô ta thay đổi chú ý, nếu như đối phương bằng lòng cùng nhau phá án, vậy thì quá tốt rồi.
“Đương nhiên có rất nhiều vụ chưa có xử lý xong, anh có muốn cùng tôi phá án không.” Hà Băng mỉm cười nói.
Lý Phàm gật đầu, giám đốc bảo tàng nhìn thấy, trong lòng vô cùng không thoải mái, ông ta vô thức chụp lại ảnh của Lý Phàm, gửi cho cháu trai của mình.
Trong lòng ông ta rất không thoải mái, ông ta bây giờ sống tệ như vậy, mà tình trạng của đối phương lại tốt như vậy, khác biệt như vậy, khiến trong lòng ông ta rất không thoải mái, nếu ông ta đã rơi vào bước đường như này, ông ta tự nhiên cũng sẽ không để đối phương sống tốt.
Mà một bên khác, cháu trai của giám đốc bảo tàng đang ở nhà nằm xem TV, đồng thời thưởng thức bức danh họa treo trên tường, anh ta cực kỳ vui, sau khi bắt đầu xem tin nhắn cậu gửi tới.
Anh ta lập tức không bình tĩnh nổi, anh ta không ngờ kế hoạch hoàn hảo của mình vậy mà bị người ta nhìn thấu, hơn nữa lập tức sẽ có người tới bắt anh ta.
Lúc này anh ta hoàn toàn trở nên hốt hoảng, anh ta lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm giác như này khiến anh ta vô cùng đau đầu, anh ta gần như muốn nổ tung, anh ta rất bực tức, sao chuyện xấu gì cũng xảy ra trên đầu anh ta.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lý Phàm trong hình, anh ta gần như hận tới nghiến răng nghiến lợi, anh ta sau đó lập tức gọi một cuộc cho các đại ca trong giới, đồng ý sau khi xong việc sẽ cho đối phương một khoản tiền.
Các đại ca trong giới sau khi nghe nói có tiền để kiếm, lập tức bắt đầu hành động.
Lý Phàm và Hà Bằng vừa ra khỏi bảo tàng, đột nhiên một đám côn đồ mồm ngậm thuốc nghênh ngang đi tới, khi bọn họ tới gần Lý Phàm, lập tức đưa ảnh ra.
Bọn họ đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, bọn họ còn tưởng Lý Phàm là ai, khi bọn họ nhìn thấy Lý Phàm, lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
Lý Phàm liếc mắt thì nhìn ra sát ý trong ánh mắt của những người đó, anh rất bất ngờ với kết quả này, anh hơi nhướn mày, anh có thể nhìn ra những người này là nhắm vào anh mà tới.
“Cô lùi lại một chút.” Lý Phàm mỉm cười nói.
Hà Băng hơi sững người, không quá hiểu ý của Lý Phàm.
Vào lúc này, những tên côn đồ đó đột nhiên rút ra con dao, trực tiếp bắt đầu ra tay với Lý Phàm, đổi lại lúc bình thường, bọn họ không dám ra tay trên đường lớn.
Nhưng hết cách, tiền kim chủ cho bọn họ quá nhiều rồi.
Lý Phàm sớm đã có phòng bị, anh lập tức đưa tay đoạt lấy con dao, rõ ràng là cùng một con dao, nhưng con dao đó khi vào tay Lý Phàm, lại hoàn toàn khác.
Con dao đó ở trong tay Lý Phàm lập tức bắt đầu phát huy được hiệu quả, mỗi một khi va chạm, những con dao kia trực tiếp biến thành mảnh vụn rơi xuống, ngược lại con dao của Lý Phàm không có bị gì.
Lý Phàm không muốn làm người khác bị thương, mỗi lần ra tay đều dùng sống dao, tuy là sống dao, nhưng những người đó ít nhiều bị đánh đau rồi, bọn họ đau tới mức nhảy tâng tâng.
“Đại ca, xin tha mạng, còn đánh nữa chúng tôi sẽ vào viện đó.” Da thịt trên người của những người đó lập tức bị đánh cho trầy trụa, bọn họ lúc này mới chắp tay cầu xin Lý Phàm.
Lý Phàm lúc này mới dừng tay, nhàn nhạt nói: “Là ai kêu các người tới.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...