Thiếu Chủ Bí Mật


“Cái gì?” Hà Băng hít một ngụm khí lạnh, sự trừng phạt này so với cái mà Tô Xướng nói ra lại càng quá đáng hơn, cái này rõ ràng là đang lạm dụng tư quyền.

Trong lòng của Tô Xướng vô cùng vui mừng, anh ta muốn chính là kết quả như thế, vẫn là ba của mình có quyền hơn, trực tiếp quyết định tội danh 10 năm tù cho Lý Phàm.

Sắc mặt của Lý Phàm trầm xuống, hai ba con này người này còn ngoan độc hơn là người kia, chuyện này hình như đã có hơi quá đáng rồi, nếu như đổi lại là một người bình thường, thế thì tội danh này sẽ bị chứng thật.

Nhưng mà Lý Phàm không nhận, bởi vì cái này căn bản là một chuyện hoang đường.

“Làm như vậy cũng quá đáng rồi đó!” Hà Băng nhịn không được mà bênh vực kẻ yếu thay cho Lý Phàm, cô ta cho rằng ba của Tô Xướng xử lý không công bằng.

Ba của Tô Xướng lại là một lão hồ ly ăn nói rất đàng hoàng: “Chuyện này không quá đáng chút nào hết, nếu như đổi lại là nước Mỹ, nói không chừng là còn nghiêm trọng hơn nữa, tôi làm như vậy là nhẹ rồi.”
Lý Phàm biết là ba của Tô Xướng cố ý hãm hại mình, nhưng mà anh cũng không phải là người ăn chay.

Trong lúc nhất thời, Tô Xướng quên mắt cả cơn đau trên người, mặt mũi tràn đầy vẻ đắc ý khiêu khích nói với Lý Phàm: “Thế nào, không phải là mày rất ngầu hả, đến đây đánh tao đi.”
Lý Phàm nhìn anh ta giống như là đang nhìn một kẻ ngốc, thản nhiên nói: “Tôi không đánh mấy người ngu.


Tô Xướng tức giận muốn bùng nổ, sỉ nhục người khác quá đáng, anh ta âm hiểm cười nói: “Yên tâm đi, tao có thể nuốt xuống cục tức này, ngược lại là mày đó, mày phải ở trong đây mười năm.”
Lý Phàm không nói hai lời liền đánh một đánh lên trên mặt của đối phương, anh bình tĩnh nói: “Anh mà còn nói nữa thì tôi sẽ cho anh thêm một đấm.”
Bị đánh một đắm, Tô Xướng lập tức bị dọa đến nỗi không dám nói một chữ nào, che mặt lại phẫn nộ và sợ hãi nhìn Lý Phàm, chỉ muốn lúc đối phương bị nhốt vào bên trong, anh ta sẽ đứng ở ngoài chiếc lồng sắt mà sỉ nhục đối phương.

Sau khi nghĩ đến đây, anh ta không khỏi vui vẻ trong lòng, nếu là như vậy thì thật sự rất sướng.

Lý Phàm không để ý đến Tô Xướng đang nằm mơ giữa ban ngày, mà lại duỗi cái lưng mệt mỏi.

“Các người còn không chịu bắt cậu ta vào đi.” Ba của Tô Xướng cũng là vì muốn có mặt mũi, Lý Phàm tự đại như thế làm cho ông ta không có mặt mũi, ông ta lại quát lớn với những tên cấp dưới ấy.

Mấy cái tên cấp dưới đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không dám động đậy nửa bước, lúc nãy bọn họ đã chứng kiến sự lợi hại của Lý Phàm, nếu như bọn họ đến bắt Lý Phàm, tuyệt đối sẽ bị đánh một trận.

Bọn họ đều không muốn làm vật thế thân, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, không những không tiến về phía trước một bước, ngược lại còn không ngừng lui ra phía sau.

Ba của Tô Xướng nhìn thấy bộ dạng co đầu rụt cổ của mấy người này, sắc mặt lập tức đen xuống: “Có phải là muốn để tôi ra tay không hả?”
Mắy tên cấp dưới thở dài một hơi ở trong lòng, vẫn phải kiên trì đi đến gần Lý Phàm.


Đúng lúc này, có một tiếng quát lớn vang lên.

“Dừng tay!”
Tất cả mọi người đều bị tiếng quát như tiếng sắm vang rền dọa sợ, bọn họ quay đầu nhìn sang theo bản năng, lúc bọn họ nhìn thấy người đến, ai nây cũng đều trợn mắt há hốc mồm, đều không thể tin những gì mình thấy là sự thật.

“Tôi không nhìn lầm đó chứ, đó là đội trưởng Chương à?”
Mọi người đều kinh ngạc lên tiếng nói, trong mắt của bọn họ, có thể nói đội trưởng Chương là một người cực kỷ khó gặp, bọn họ đều không ngờ tới là đội trưởng Chương lại có thể xuất hiện ở đây.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ cũng không dám tin tưởng là thật, ai cũng biết là lúc đội trưởng Chương muốn đi ra ngoài ít nhất cũng phải thông báo sớm một tiếng, khí thế đặc biệt vang dội.

Mà lúc này đội trưởng Chương lại đột nhiên đứng ở đây, bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Đội trưởng Chương, sao ông lại đến đây, ông đến mà cũng không nói với tôi một tiếng.” Ba của Tô Xướng vội vàng nặn ra một gương mặt tươi cười chạy đến trước mặt của đội trưởng Chương, nịnh nọt nói.

Đội trưởng Chương liếc nhìn ông ta, cuối cùng lại đưa mắt đặt ở trên người của Lý Phàm, lơ đãng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ai nha, đội trưởng Chương, ông đến đây thật đúng lúc, cái tên tội phạm này lại đánh con trai của tôi, ông nói xem có phải tội này rất lớn không?” Đầu tiên là ba của Tô Xướng sửng sốt máy giây, sau đó hai mắt sáng lên, ông ta bắt đầu làm kẻ ác cáo trạng trước.

Đội trưởng Chương nghe đến đó thì cũng không tin tưởng, mặc dù ông ta không biết nguyên nhân mà Lý Phàm gọi ông ta đến đây, nhưng mà ông ta biết là Lý Phàm gặp phải phiền phức lớn.

Hơn nữa, ông ta hiểu Lý Phàm rất rõ, cho đến bây giờ đều là người khác khiêu khích Lý Phàm mà không phải là Lý Phàm chủ động gây chuyện.

“Anh Lý, anh nói thử xem có chuyện gì xảy ra vậy.” Giọng điệu của đội trưởng Chương rất lễ phép và tôn kính, hoàn toàn khác một trời một vực so với thái độ lạnh lùng khi đối xử với ba của Tô Xướng.

Cái cằm của ba Tô Xướng sắp rơi xuống đắt, đội trưởng Chương lại gọi Lý Phàm là anh? Phải biết là người có thể đề đội trưởng Chương gọi là anh chẳng có được máy người.

Cho dù đội trưởng Chương có lịch sự cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là anh, hơn nữa, ông ta nhìn dáng vẻ của Lý Phàm và đội trưởng Chương, dường như là hai người đó quen biết với nhau.

Sau khi đoán được điểm này, ba của Tô Xướng rùng mình một cái, nếu như Lý Phàm và đội trưởng Chương thật sự quen biết với nhau, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Đến lúc đó Lý Phàm lại cáo trạng với đội trưởng Chương, thế thì tắt cả những thứ mà con của ông ta và ông ta có được đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Người kinh ngạc như vậy còn có Hà Băng, cô ta dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, chẳng trách đối phương lại không sợ, hóa ra là có đội trưởng Chương làm chỗ dựa ở sau lưng.

Lý Phàm đành phải nói chân tướng, bao gồm cả chuyện mình bị Tô Xướng nghĩ oan, anh nói ra hết tất cả.


Sau khi đội trưởng Chương nghe xong, ông ta hiểu rõ cách làm người của Lý Phàm, cho nên ông ta tin tưởng không nghỉ ngờ gì đối với những lời mà Lý Phàm đã nói, nhất là khi ông ta nghe thấy Tô Xướng lại có hành động bạo lực với Lý Phàm dưới tình huống không có chứng cứ, sắc mặt của ông ta trở nên tái xanh.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của đội trưởng Chương, Tô Xướng giật mình, trong lòng vô cùng bất an, hình như là ánh mắt này ám chỉ cái gì đó.

*Đội trưởng Chương à, ông tuyệt đối không nên nghe cái thằng nhóc này nói tào lao.” Tô Xướng nhìn thấy mình yếu thế, ông ta vội vàng cãi lại.

Ba của Tô Xướng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đó, đội trưởng Chương, ông tuyệt đối không nên nghe lời của cái tên này nói, chắc chắn là người này đang ăn không nói có.”
“Im miệng! Các người không biết anh Lý là anh hùng hả, lúc trước Tây Bắc chỉ hỗ là do tôi và anh Lý bắt được, các người lại dám gọi anh Lý là thằng nhóc.”
Đội trưởng Chương nghe thấy đám người này mở miệng gọi Lý Phàm là thằng nhóc, ông ta lập tức gầm thét lên một tiếng, hơn nữa còn khen Lý Phàm rất nhiệt tình.

Lý Phàm cười khổ một tiếng trong lòng, sao mà đội trưởng Chương này lại không vừa mắt với Tây Bắc chỉ hổ.

Sau khi hai ba con Tô Xướng nghe đến đó, bọn họ đều kinh ngạc, bọn họ tò mò nhìn Lý Phàm, cũng không dám tin Lý Phàm và đội trưởng Chương đã khống chế Tây Bắc chỉ hổ.

Tô Xướng có phần tin hơn một chút, lúc nãy Lý Phàm có thực lực một mình mình đánh hết mười mấy người, anh ta cũng đã chứng kiến, nói không chừng là đối phương thật sự có thể có tư cách đối phó với Tây Bắc chỉ hỗ.

Làm sao mà anh ta biết được cảnh tượng Tây Bắc chỉ hồ bị treo lên rồi bị Lý Phàm đánh, nếu như mà anh ta biết sự thật, chắc chắn là biểu cảm của anh ta sẽ càng thêm khoa trương hơn so với hiện tại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui