“Cái này… không có.” Đối mặt với lời chất vấn của Lý Phàm, Tô Xướng nuốt nước bọt, nói thật thì đúng là đối phương không làm anh ta tổn thương, nhưng mà lại làm cho anh ta giật mình.
Hà Băng vuốt vuốt trán, cô ta cạn lời với Tô Xướng, anh ta bởi vì một chuyện nhỏ mà lại làm ầm lên thành bộ dạng này, cô ta hoài nghi rốt cuộc đối phương có phải là một người cảnh sát đủ tiêu chuẩn không vậy.
Nhưng mà cô ta nghĩ lại, dù sao thì người ta cũng thông qua nhờ đi cửa sau, đương nhiên không có đủ kinh nghiệm rồi.
Lý Phàm cười nói: “Nếu như đã không làm anh bị tổn thương, vậy thì sao anh phải nói vậy chứ, đồng chí cảnh sát?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Lý Phàm, Tô Xướng tức giận nghiến răng nghiền lợi, anh ta không ngờ tới là đối phương lại suy nghĩ như vậy, kết quả như thế làm cho anh ta cảm thấy rất bát ngờ.
“Hừ, miệng lưỡi bén nhọn lắm.” Tô Xướng hừ một tiếng, anh ta vô cùng chán ghét Lý Phàm, anh ta hận không thể lập tức nhốt Lý Phàm lại, làm cho đối phương nhận sự trừng phạt thì mới biết được cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Lý Phàm lên tiếng nói: “Dựa theo quy định của các người, nếu như nội trong vòng một tiếng đồng hồ không có chứng cứ, tôi đã có thể đi khỏi đây.
Đương nhiên, nếu như các người có chứng cứ thì có thể bắt tôi lại, nhưng tôi không thẹn với lương tâm.”
Anh không làm việc gì trái với lương tâm, anh chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, về phần chứng cứ, chắc có lẽ là có một chút.
Tô Xướng sa sầm mặt, anh ta vô cùng tức Lý Phàm, nếu như thả đối phương đi như thế này thì thật sự quá tiện nghỉ cho anh rồi, nhưng mà bây giờ anh ta cũng không thể tìm được chứng cứ nào khác.
Hà Băng cũng nửa tin nửa ngờ đối với chuyện Lý Phàm có phải là tội phạm không, cô ta nghĩ là không có chứng cứ gì, nếu cứ bắt giữ người ta như thế này thì cũng không được.
“Được rồi, anh có thể đi khỏi đây.” Cuối cùng, Hà Băng cảm thấy có lỗi, nhìn thoáng qua Lý Phàm rồi nói: “Tôi xin lỗi, làm lãng phí thời gian của anh rồi.”
“Không sao.” Lý Phàm nhìn thầy thái độ thành khẩn của đối phương, tâm trạng cũng trở nên vui hơn không ít, nhất là chuyện này là do hiểu lầm, anh cũng không để ý.
Đột nhiên Tô Xướng lại chuyển mắt vòng vòng, giống như là anh ta nghĩ đến một biện pháp vô cùng tốt, nếu nói như vậy, anh ta đã có thể tiền hành đề ra nghi vần với Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy ánh mắt của Tô Xướng, anh có thể nhìn ra được chắc chắn là đối phương không có ý tốt, anh đã làm xong phòng bị chờ đến lúc đối phương xuắt ra chiêu trò gì đó.
“Anh Lý, để tôi đưa anh ra ngoài.” Thái độ của Tô Xướng trở nên rất nhiệt tình.
Lần này, Hà Băng đều phải nhìn đến trợn tròn cả mắt, cô ta dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Xướng, cảm thấy chuyện này không thích hợp, bình thường anh ta cũng sẽ không đi quan tâm mấy chuyện này, nói không chừng là sẽ trực tiếp đi khỏi.
Mà đối phương lại có thái độ nhiệt tình như thế, chắc chắn nói trong đó có vấn đề.
Lý Phàm cũng có thể nhìn ra được Tô Xướng bằng mặt không bằng lòng, anh cũng không vạch trần, xem như là mình không nghe thấy.
Sau khi Tô Xướng thấy Lý Phàm không nói gì, cho là đối phương không phòng bị, trong lòng của anh ta rất vui vẻ, đúng vậy, đây chính là một cơ hội tốt.
Anh ta lập tức chủ động đứng dậy bắt đầu đưa Lý Phàm đi ra ngoài, Hà Băng lo lắng là Tô Xướng lại làm ra chuyện gì đó, cô ta đi ra ngoài theo bản năng.
Lúc Tô Xướng đang dẫn đường đi ở phía trước, anh ta chào hỏi với đám cấp dưới của mình, máy tên cấp dưới của Tô Xướng sửng sốt mấy giây, sau đó theo bản năng tiến lên.
“Đội trưởng.” Đám cảnh sát cấp dưới của anh ta lập tức chạy đến trước mặt của Tô Xướng, cung kính gọi một tiếng.
“Các người đưa anh Lý vào “phòng nghỉ” chiêu đãi anh ta một phen đi.” Lúc Tô Xướng nói tới hai chữ tiếp đón cuối cùng, anh ta còn cố ý nhắn mạnh.
Máy tên cấp dưới hơi sửng sờ, bọn họ đi theo Tô Xướng lâu như vậy, đương nhiên hiểu ý của Tô Xướng, sau khi bọn họ hiểu ý của anh ta rồi thì lập tức mời Lý Phàm đến phòng được gọi là phòng tiếp khách.
Mà đúng lúc này Hà Băng bước tới nghe thấy phòng nghỉ, cô ta hơi bất ngờ, cô ta làm việc ở đây lâu như thế nhưng mà không nghe thấy có căn phòng này.
Đúng lúc này, Lý Phàm được đưa đến một căn phòng, trong căn phòng có gậy cảnh sát, bao gồm cả còng tay, gần như là có đầy đủ hết mọi thứ.
Sau khi nhìn thấy cái được gọi là phòng nghỉ, Lý Phàm cười nói: “Nghỉ ngơi ở đây, có thể nghỉ ngơi tốt được à?”
Mà đúng lúc này Tô Xướng giữ cửa khóa lại không cho Hà Băng đi vào, sau khi Hà Băng nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô ta nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu có chuyện gì.
Mỗi một lần mà Tô Xướng không vừa mắt ai thì đều sẽ dẫn người khác đến đây mà trừng trị một trận thật độc ác, mà người bị bắt lại đều rất thê thảm.
Cô ta không ngờ tới là Tô Xướng lại dẫn người đến đây, cái này khiến cho cô ta không khỏi tức giận, tốt xấu gì thì cô ta cũng có mặt ở đây, đối phương lại làm ra chuyện như vậy, không phải là tự cho mình là đúng à.
Hà Băng nghiền chặt hàm răng, cô theo bản năng lấy điện thoại ra gọi điện thoại chuẩn bị cáo trạng với ba của Tô Xướng, trong điện thoại, ba của Tô Xướng trả lời rất khách khí, cũng đảm bảo là sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này.
Hiện tại Hà Băng cũng không biết phải ngăn cản Tô Xướng như thế nào, cô ta chỉ biết là Tô Xướng sợ nhất chính là ba mẹ của mình, cho nên cô ta mới có thể gọi cho ba của Tô Xướng một cuộc điện thoại.
Ba của Tô Xướng được xem như là người quản lý cục cảnh sát này, ông ta cách cục cảnh sát rất gần, sau khi ông ta nghe nói chuyện này thì vội vàng chạy đến đây, ông ta cũng không phải là vì đến đây để dạy dỗ con mình mà là vì thiên vị con trai mình.
Dù sao thì con trai xảy ra chuyện, người làm ba như ông ta cũng phải có trách nhiệm, ngược lại nếu như ông ta không đứng ra xử lý thì chắc chắn sẽ có người khác đến xử lý.
Nếu như mình đến xử lý, nói không chừng còn có thể đè xuống chuyện này.
Hà Băng có làm như thế nào cũng không nghĩ tới ba con Tô Xướng lại bao che lẫn nhau, cô ta làm như vậy chẳng những không giúp đỡ được gì cho Lý Phàm, ngược lại còn gián tiếp cổ vũ cho sự hiếu thắng của Tô Xướng.
Tô Xướng lấy một cái dây xích sắt ra, bỗng nhiên kéo một cái, lạnh giọng nói: “Thằng nhóc kia, mày ở đây nghỉ ngơi, có thể hưởng thụ được một quá trình không bình thường, mày có muốn thử một lần không?”
“Vậy anh đã từng thử chưa?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Tô Xướng âm dương quái khí nói: “Đương nhiên phòng nghỉ này là để cho mày dùng rồi, mà không phải là cho tao dùng.”
“Xem ra là anh chưa từng dùng thử, vậy thì anh tự mình hưởng thụ lần đầu tiên đi.” Lý Phàm nhắm mắt lại, đối phương chơi trò này với anh không khỏi quá ngây thơ rồi, những việc thường xuyên rơi vào cạm bẫy, đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày.
Cho dù ngày hôm nay bị người ta ám sát, anh cũng không vì đó mà thay đổi, anh không có bắt cứ sự sợ hãi nào.
Sau khi Tô Xướng nghe nói đến đó, bắp thịt trên mặt bỗng nhiên khẽ giật một cái, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám đắc ý như thế, cái này căn bản là không đặt anh ta vào trong mắt.
“Để cho nó ném thử 108 loại trừng phạt tuyệt vọng đi.” Tô Xướng âm tàn cười một tiếng, 108 loại trừng phạt tuyệt vọng này là do anh ta đã nghiên cứu đưa ra, cho dù là bất cứ ai đến, cuối cùng rồi cũng phải gọi anh ta là ba, là ông nội.
Những tên cấp dưới đó hiển nhiên đã làm chuyện này rất nhiều lần, bọn họ lộ ra nụ cười âm hiểm, sau đó bắt đầu đi đến gần Lý Phàm.
Đương nhiên là Lý Phàm không đưa tay chịu trói, lúc Tô Xướng chuẩn bị dùng dây xích sắt buộc Lý Phàm lại, Lý Phàm trực tiếp nắm lấy sợi dây xích, Tô Xướng còn chưa kịp phản ứng, dây xích đã bị Lý Phàm túm đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...