Thiếu Chủ Bí Mật


Đối với lời nói của Cố Bội Sam, Cố Họa Y vô cùng đồng ý, cô phảng phát như nhìn thấy chính mình lúc trước từ trên người Cố Bội Sam.

Sau khi ông cụ Cố nghe xong, nhất thời tức đến dựng râu trợn mắt, trong nháy mắt sắc mặt ông ta rất khó coi, ông ta không ngờ Cố Bội Sam lại dám cãi lời ông ta như vậy.

“Có Bội Sam, cháu có ý gì!” Ông cụ Cố không nhịn được nổi giận.

Cố Bội Sam lại càng hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa, Cố Thiệu Dũng vội vàng vỗ lưng ông cụ Có, nói: “Ba, ba tuyệt đối đừng tức giận.”
Lúc này ông cụ Cố mới hơi nguôi giận, Cố Thiệu Phong cũng không nhàn rỗi, ông ta bước ra khỏi chỗ, quát mắng Lý Phàm: “Lý Phàm, cậu biết người cậu đắc tội là ai không? Đó là cậu Lâm giàu có ở Hán Thành, về sau công ty nhà họ Cố còn phải nịnh bợ đối phương đấy.”
“Cậu làm như vậy, chẳng phải là đang cố ý hãm hại nhà họ Cố chúng ta, lỡ như cậu Lâm nỗi giận, đến lúc đó nhà họ Cố chúng ta đều bị cậu hại chết.” Cố Thiệu Dũng cũng bắt đầu hùa theo.

Không thể không nói, lời nói của Cố Thiệu Dũng và Có Thiệu Phong gần như cùng một tính chất, giọng điệu hai người hùng hồn bức người, đâu đâu cũng nhắn mạnh trọng điểm.

Vương Cần Mai nghe xong cũng hơi hoảng hốt, nếu nhà họ Cố xong đời, chắc chắn bà ta sẽ bị ảnh hưởng, dưới lời nói phóng đại của Có Thiệu Dũng và Có Thiệu Phong, Vương Cần Mai rất sốt ruột.

Ông cụ Cố là một người theo chủ nghĩa lợi ích, ông ta không có lòng dạ đi trách mắng Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Chuyện này là cậu gây ra, cậu phải tự mình gánh chịu.”

“Tôi thấy cậu vẫn nên dập đầu xin lỗi cậu Lâm, đi cầu xin cậu Lâm bỏ qua cho chúng ta, đây là biện pháp duy nhát rồi.” Cố Thiệu Dũng khẽ nói.

Cố Thiệu Phong nói tiếp: “Như vậy vẫn chưa đủ, cậu Lâm nói muốn Cố Họa Y cùng đi đến, bác thấy, Họa Y, cháu cũng hi sinh bản thân một chút thôi.”
Lời nói của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong khiến Lý Phàm, Có Họa Y và cả Có Bội Sam đều nhíu mày, đây là đang nói tiếng người sao? Thật sự vô cùng tuyệt tình.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Chuyện đã đến nước này, chẳng những bác cả bác hai không nghĩ biện pháp đối phó, trái lại còn ngươi tranh ta đấu ở chỗ này.”
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sầm mặt lại, đồng thanh nói: “Ngoài biện pháp này ra, chẳng lẽ còn có biện pháp nào khác? Cậu Lâm là người có thù tất báo, nếu cậu muốn chết, cũng đừng liên lụy đến chúng tôi.

Cố Họa Y không ngờ bác cả bác hai lại đưa ra đề nghị ngu ngốc như vậy, cô lại càng thêm thất vọng, cô biết bác cả và bác hai sẽ thật sự làm như vậy.

Cố Bội Sam cắn chặt hàm răng, cuối cùng đưa ra quyết định, nói: “Là con không nghe lời ông nội, con đi nhận lỗi với cậu Lâm.”
Đối mặt với hiện thực, cô ta không thể không cúi đầu, cô ta không muốn Có Họa Y bị liên lụy vào chuyện này.

Ông cụ Cố không nói gì, trong lòng rất tán thành, Có Thiệu Dũng lắc đầu nói: “Thế này không thể được, cậu Lâm không chỉ muốn cháu mà còn muốn Cố Họa Y nữa.”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm bắn đến, Lý Phàm vô cùng chán ghét bác cả, động một chút là đối phương lại nhắc đến chuyện muốn Cố Họa Y hiến thân, anh không tức giận mới là lạ.

Ông cụ Cố không nhịn được lên tiếng: “Đừng ầm ï nữa, trước mắt vẫn nên xem phải lấy lòng cậu Lâm như thế nào mới được, Cố Họa Y, cháu không thể nhìn người nhà họ Cố chúng ta chết đói đầu đường.”
Không thể không nói, ông cụ Cố rất lợi hại trong việc đánh bài tình cảm, rất dễ dàng khiến người ta đồng tình, Cố Họa Y sầm mặt lại, đối với lựa chọn kiểu này, bây giờ cô còn chưa cân nhắc xong.

Lý Phàm lên tiếng: “Ông nội, ông cũng không cần ép Họa Y, chuyện này, cháu sẽ không đồng ý.”
Sắc mặt ông cụ Cố lập tức xanh mét, Cố Thiệu Dũng quát lên đầu tiên: “Lý Phàm, cậu cho rằng cậu là ai, cậu chỉ là tên ở rễ trong nhà chúng tôi mà thôi, cậu có thể làm cái gì, còn không câm miệng cho tôi.”
“Cậu còn ngại chuyện chưa đủ lớn à?” Vương Cần Mai hùng hùng hồ hỗ.

Cố Thiệu Phong cười âm hiểm: “Lý Phàm, xem ý tứ này của cậu, lẽ nào cậu có biện pháp? Nếu cậu có biện pháp thì nói ra đi, không có biện pháp thì câm miệng lại cho tôi.”
Cố Thiệu Dũng khinh bỉ nhìn Lý Phàm, ông ta đoán cho dù Lý Phàm nghĩ mãi cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

*Tôi có biện pháp.” Dưới ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Lý Phàm quả quyết lên tiếng.


“Cậu có biện pháp?” Cố Thiệu Dũng nghe thấy vậy, lập tức ôm bụng cười phá lên, ông ta nghỉ ngờ liệu có phải đầu óc Lý Phàm bị hỏng rồi không, lại còn nói có biện pháp?
Đến bây giờ ông ta cũng không biết đối phương lấy can đảm từ đâu ra mà lại dám nói lời ngông cuồng như vậy.

“Nếu cậu có biện pháp, tôi sẽ mang cổ phần của tôi ở công ty nhà họ Cố cho cậu.” Cố Thiệu Phong giễu cợt cười lên.

Cố Thiệu Dũng cũng khinh thường hùa theo: “Tôi giao chức chủ tịch tại tập đoàn nhà họ Cố của tôi cho cậu.

Hai người bọn họ đều vô cùng tự tin, bọn họ không tin Lý Phàm sẽ có biện pháp nào khác, cậu Lâm chính là người mềm không được cứng cũng không xong, nói muốn Cố Họa Y và Cố Bội Sam, nhát định sẽ nói được làm được, giở máy trò vặt đều vô dụng.

Lý Phàm nhếch mép cười nói: “Được.”
Không biết vì sao, sau khi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhìn thấy Lý Phàm nhếch mép cười, bọn họ đều có dự cảm không lành, chẳng lẽ đối phương thật sự có biện pháp xử lý tốt sao?
Trong lòng bọn họ liều mạng lắc đầu phủ nhận, cho rằng chuyện này là không thể nào, đối phương là một tên ở rễ, có thể có biện pháp tốt gỉ? Nhiều lắm là khoác lác mà thôi.

Sau khi Cố Họa Y nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm, theo bản năng mà tin tưởng, cô nghĩ đến lúc trước Lý Phàm mang lại biết bao kỳ tích cho cô, cô tin chắc chắn không phải đối phương đang khoác lác.

Ông cụ Cố tức giận nói: “Cậu có biện pháp gì?”
Trái lại ông ta cũng muốn nghe thử xem Lý Phàm có thể có biện pháp tốt gì? Nhưng mà ông ta cũng không mong chờ gì nhiều.

“Tôi có thể để cho cậu Lâm đến hợp tác với chúng ta, cũng sẽ không đến gây phiền phức cho chúng ta.”

Lý Phàm cười nói.

Sau khi Cố Thiệu Dũng nghe thấy vậy, khit mũi bật cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu có biện pháp nào chứ?
Khiến cậu Lâm hợp tác với chúng ta, cậu khoác lác ít thôi.”
Ông ta không biết Lý Phàm lấy tự tin từ đâu ra, ông ta biết rõ ràng xung đột chiều hôm nay, cậu Lâm nói sẽ không đề yên chuyện này.

Mà Lý Phàm lại nói là có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, nói ra câu nói này, ai sẽ tin chứ?
“Cậu cho rằng cậu Lâm sẽ nể mặt cậu sao? Tôi thấy cậu đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Cố Thiệu Phong khinh thường cười nói.

Cố Bội Sam ngây thơ cho rằng Lý Phàm có biện pháp khác, sau khi cô ta nghe thấy câu trả lời của Lý Phàm, ánh mắt lập tức ảm đạm, đây gần như là chuyện không thể nào.

Cô ta cũng nhìn ra cậu Lâm không phải loại người dễ dàng để yên, sao có thể bỏ qua chứ?
Cố Thiệu Dũng cười lạnh nói: “Lý Phàm, ngoài việc khoác lác thì cậu còn có thể làm cái gì?”
Ông ta đã tính toán xong, chờ giải quyết sóng gió cậu Lâm xong, ông ta sẽ bắt đầu dùng lý do này đòi hỏi cổ phần của tập đoàn Họa Vân Y, nghĩ đến đây, ông ta lập tức cảm thầy vô cùng tươi đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận