Lý Phàm cũng ngầm hiểu ý của đội trưởng Chương, anh nói khách sáo hai câu rồi tạm biệt với đội trưởng Chương, Sở Trung Thiên cười nói: “Anh Lý, tôi cũng xin phép cáo từ, hẹn ngày khác gặp.”
“Được.” Lý Phàm gật đầu, giờ trời đã nhá nhem tối, cũng không thể ở lại đây lâu được, nên phải tranh thủ trở về, anh về đến nhà thì lặng lẽ mò mẫm đèn đi vào, chủ yếu là sợ sẽ đánh thức Có Hoạ Y và Trần Hiểu Đồng.
“Anh Lý Phàm, anh cứ lén lén lút lút thế định bày trò gì vậy.”
Đột nhiên, giọng nói của Trần Hiểu Đồng vang lên ở ngay sau lưng Lý Phàm, khóe mắt thập thoáng ý cười như vằng trăng khuyết.
Lý Phàm tức giận gõ một cái lên chỏm đầu của đối phương, nói: “Sao giờ này mà em còn chưa ngủ.”
“Thì em vừa mới từ WC ra mà.” Trần Hiểu Đồng láu cá trề lưỡi.
Lý Phàm cũng chả hơi đâu mà luyên thuyên cùng Trần Hiểu Đồng, anh quay người bước vào phòng của Cố Họa Y, nhìn bóng dáng kiều diễm từ phía sau của cô mà anh cảm thấy vô cùng mãn nhãn.
Anh nằm lên giường, ôm lấy Cố Họa Y từ phía sau, cô chỉ lèm bèm một tiếng sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Mà ở một nơi khác.
Mã Đinh buồn bực xông vào phòng của Lệ Quân, khi thấy Mã Đinh, anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, thần sắc vô cùng lạnh lẽo: “Em trai tôi chết thế nào.”
“Em trai của anh không chết mà chỉ là bị người ta bắt nhốt.” Mã Đinh cười khan một tiếng, anh ta phát hiện tính tình hai anh em Lệ Quân và Lịch Tường Phi về cơ bản đều cùng một loại, hoàn toàn không dễ ứng phó.
“Hừ, ngồi chờ chết, thế thì có khác gì cái chết.” Lệ Quân phẫn nộ nhìn Mã Đinh, hỏi vặn lại.
Mã Đinh bức xúc, nói: “Liên quan quái gì đến tôi, có giỏi thì anh đi mà tóm kẻ bắt em trai mình.”
“Kẻ đó ở đâu.”
Lệ Quân vỗ mạnh xuống bàn, chiếc bàn phát ra vài tiếng cọt kẹt, sau đó theo tiếng vang nát bươm xơ mướp, Mã Đinh nhìn mà trợn tròn mắt, anh ta nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi có thể đưa anh đi.”
“Dẫn tôi đi ngay lập tức.” Lệ Quân lạnh giọng nói, anh ta hận không thể ngay lập tức báo thù giúp em trai mình, bước ra từ sự thương tâm bức bách, cả người anh ta toát ra sát khí bén nhọn.
Mã Đinh cảm nhận thấy luồng sát khí toát ra từ đối phương, không khỏi rùng mình một cái, luồng sát khí đó khiến anh ta hoảng sợ, quá khủng bố, dường như khó có thể chống cự.
“Thế này đi, chúng ta chia nhau ra hành động, anh chịu trách nhiệm ám sát hắn, còn tôi sẽ bắt cóc Cố Họa Y.” Mã Đinh nói nhỏ.
“Tùy anh, tôi chỉ muốn báo thù.” Lệ Quân không kiên nhẫn khoát khoát tay, dường như không để lời nói của đối phương vào trong lòng.
Mã Đinh thấy thế cắn răng nghiền lợi, cũng không thèm quan tâm nữa, dù anh ta có thành công hay không nhưng bắt được Cố Họa Y thì ít ra cũng có cơ hội đàm phán.
Đúng lúc này, Lý Phàm nhạy cảm nghe thấy hình như có tiếng súng, theo bản năng né sang một bên, đồng thời bịt chặt tai của Cố Họa Y, phòng trừ cô bị dọa sợ khi còn trong giấc ngủ.
Đích thực dạng âm thanh như vậy mà vang lên trong giấc mộng sẽ lưu lại một bóng ma rất lớn, Cố Họa Y mơ màng tỉnh dậy, cô vò vò tóc lẫm bẩm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người đang nổ súng, em tìm một chỗ lánh tạm đi.” Lý Phàm mở miệng, anh không tỏ ra cợt nhả với Cố Họa Y, mà giờ phút này anh bắt buộc phải bình tĩnh mới được.
Cố Họa Y tin là thật, lúc này mới hoảng loạn mặc quần áo, Lý Phàm dựa theo tiếng súng phán đoán, đại khái đã tìm ra vị trí của kẻ địch ẩn náu.
Lệ Quân núp trong chỗ tối nỗ súng, rủa thầm: “Đáng chết, thế mà thất bại lần thứ nhát.”
Anh ta cứ nghĩ rằng chuyện này rất dễ thành công, ai ngờ lại bắn hụt, khiến anh ta tức lộn ruột, vì vậy.
không kiềm chế được lại bắt đầu chửi thề, kết quả này khác một trời một vực so với tưởng tượng của anh ta.
Anh ta tiếp tục mở ống ngắm, nhưng lại nhòm không thấy tung tích của Lý Phàm đâu, anh ta thấy thế cau mày, lẽ nào đối phương ẩn nắp rồi? Đúng lúc đang chuẩn bị bỏ súng xuống thì anh ta bỗng nhìn thấy một bóng đen đang chạy từ núi, mà tốc độ đó có thể sánh ngang với loài báo săn, khiến người khác không cách nào nắm bắt.
Mãi đến khi nhòm khoảng mười máy giây, Lệ Quân mới nhận ra đó là một con người, anh ta đơ ngay tại chỗ, đây đúng là lần đầu tiên anh ta chứng kiến có người chạy nhanh đến vậy, có khi đột phá kỉ lục thế giới đến nơi rồi.
Anh ta cắn chặt răng, không tin có người có thể thoát khỏi súng đạn, Nhưng ngày hôm nay, đúng là Lý Phàm lại làm được, đối phương không những tránh thoát được mười mấy phát đạn mà còn từng bước áp sát đến chỗ của anh ta.
Sắc mặt Lệ Quân biến hóa rõ rệt, giờ phút này không thể ngồi im một chỗ chờ chết được, anh ta móc ở trong túi một thanh dao găm, sau đó lộ ra nụ cười tàn bạo nói: “Nghe nói em trai của tôi bị cậu bắt, đúng không?”
“Đó đơn thuần là vì em trai anh muốn tìm đường chết, hắn rảnh rỗi sinh nông nổi, bị bắt là lẽ đương nhiên, chơi dao sắc có ngày đứt tay.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
“Rắm thối, em trai tôi mà bị bắt cũng không đến lượt một thằng ẻo lả như cậu tóm.” Lệ Quân lập tức thét to, ngắt lời thẳng thừng, nếu em trai bị một cao thủ tóm thì anh ta còn chịu phục.
Anh ta nhìn bề ngoài của Lý Phàm chả có gì gọi là cao thủ, vì vậy nhận định Lý Phàm là một tên ẻo lả, không để Lý Phàm vào mắt.
Lý Phàm ngáp một hơi, nói: “Nếu anh đã có nhã hứng đấu cùng tôi như vậy, vậy ra tay đi, tôi tùy thời tiếp đãi.”
Nghe đến đây, Lệ Quân mặc kệ cơn tức đang ùn ùn kéo đến, ngay lập tức phóng ra dao găm không ngừng tấn công Lý Phàm, đối với thế tắn công của Lệ Quân, Lý Phàm chỉ cười không nói, căn bản là không hề để tâm.
“Chiêu này của anh đối với tôi mà nói, một chút tác dụng của không có.” Lý Phàm bĩu môi.
Về phương diện tâm lí phòng bị, Lệ Quân tương đối mỏng manh, điều anh ta không thích nghe nhất là có người gièm pha về mình, vì vậy khi ra tay rõ ràng anh ta đã có chút nóng nảy, đồng thời lộ ra trăm chỗ sơ hở.
Đây chính là kết quả mà Lý Phàm muốn, anh thừa cơ cong đầu gồi thúc một phát vào bụng Lệ Quân, Lệ Quân bị đau đến say sẩm mặt mày, nửa quỷ xuống đất, xém chút nữa mắt đi ý thức.
Lý Phàm nhân cơ hội đánh một quyền, khiến Lệ Quân bị văng xa mấy mét, anh ta nóng lòng bò dậy, liên tục xê dịch về phía sau, giờ phút này nhìn Lý Phàm giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Cậu đừng đến đây.” Lệ Quân điên cuồng gào thét.
Lý Phàm thấy thế thì dở khóc dở cười, vừa nãy không phải vẫn cứng đầu không sợ trời không sợ đất đấy sao, ai ngờ lúc này lá gan biến thành nhỏ như vậy.
Rốt cuộc Lệ Quân đã bị Lý Phàm triệt hạ rồi, qua cuộc giao thủ vừa nãy, anh ta hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, cộng thêm cả việc anh ta lại đang bị thương nặng, Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh hãy vào chơi cùng em trai mình đi.”
“Từ từ đã, cậu tha cho tôi, tôi báo cho cậu một tin.” Trong lúc gấp rút, Lệ Quân giơ tay, sốt ruột nói, anh ta biết trước mắt chỉ còn cách này mới bảo toàn được tính mạng của bản thân.
“Tin gì?” Lý Phàm truy hỏi, anh cũng chả sợ đối phương sẽ tìm cơ hội đánh lén mình, nhìn dáng vẻ kinh hãi này của đối phương cũng chứng tỏ rằng anh ta không nói láo.
“Cậu trúng kế điệu hỗ ly sơn rồi, người tên Mã Đinh đang bắt đầu hành động muốn bắt cóc bạn gái của cậu đó.” Lệ Quân nhanh nhảu nói.
Đầu mày Lý Phàm khẽ chau lại, anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Họa Y nhưng không thấy cô nghe máy thì anh biết ngay đối phương không hề gạt anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...