Thiếu Chủ Bí Mật


Điều duy nhất làm Sở Trung Thiên bực mình chính là anh Tráng không những không tiếp thu lời ông ta nói, ngược lại còn khăng khăng phải đối phó với Lý Phàm.

Sau khi anh Tráng nhìn Sở Trung Thiên quyết đoán từ chối thì cả người ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ đối phương tình nguyện đảm bảo cho đàn em vô danh này mà không cần lau chùi sạch sẽ quá khứ đen tối kia sao?
“Ngài Thiên, không phải anh thật sự vì đàn em vô danh này mà gây khó dễ tôi chứ?” Anh Tráng nhịn không được nữa, giọng điệu mềm hẳn, chợt cho Sở Trung Thiên một chút mặt mũi.

“Lịch sử đen tối của tôi thì có, nhưng không liên quan tới bất cứ thứ gì về cậu, tôi tự có cách giải quyết của mình, nhưng nếu cậu ra tay với ngài Lý, tôi tuyệt đối không đồng ý.” Sở Trung Thiên lạnh lùng nói.

Sau khi anh Tráng nghe thấy thế, sắc mặt trở nên xanh mét, thái độ cũng lập tức khác thường, trở mặt không biết người biết ta: “Ngài Thiên, nếu như vậy, tôi đây cũng không khách khí nữa, chuyện này tôi sẽ bảo anh tôi tới xử lý.”
Sở Trung Thiên ước gì có thể ra tay ngay lúc này, tuy rằng thế lực ông ta ở Hán thành cực lớn, nhưng xã hội đen và chính phủ khác nhau rất lớn, ông ta không dám dễ dàng mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa nếu làm như vậy, ngược lại sẽ làm hại ngài Lý thảm hơn.

“Không sao, tôi tới xử lý là được.” Lý Phàm khẽ cười.

Anh Tráng có lai lịch, chẳng lẽ anh không có lai lịch sao?
Anh Tráng không nói hai lời mà gọi một cuộc gọi cho anh trai mình, bắt đầu kể khổ trong điện thoại, muốn mình thảm bao nhiêu thì nói thảm bấy nhiêu.

Lý Phàm lặng lẽ gửi tin nhắn cho đội trưởng Chương, về phần đối phương có tới hay không, anh cũng không ép buộc.


Anh trai anh Tráng là Tiểu Phi đang kính rượu với đội trưởng Chương, sau khi anh ta nhận được cuộc gọi của em trai thì xin lỗi nhìn thoáng qua đội trưởng Chương.

Đội trưởng Chương không để ý, tiếp tục ăn uống, nửa tiếng sau, lúc này mới cầm lấy điện thoại, sau khi thấy tin nhắn Lý Phàm gửi tới xong thì sắc mặt thay đổi.

Ngài Lý gửi tin nhắn cho anh ta, thế mà anh ta không chú ý tới, đây chính là một chuyện quan trọng mà sao anh ta lại không thấy chứ?
“Đội trưởng Chương, à không, đại đội trưởng Chương, có việc gấp sao?” Mọi người thấy đội trưởng Chương đứng dậy, bọn họ cho rằng đối phương muốn rời tiệc nên hỏi theo bản năng.

Đội trưởng Chương cười nói: “Tôi còn có chuyện phải xử lý, mọi người cứ uống trước đi.”
Mọi người cùng kêu lên: “Đội trưởng Chương, bọn em cũng đi theo nữa, hôm nay là cơ hội tốt để thăng chức, bọn em không thể bỏ qua như vậy được.”
Đội trưởng Chương cũng không từ chối ý tốt của những người này, gật đầu nói: “Được, đừng đông quá, các cậu cứ đi theo là được.”
“Xuất phát, quán bar Thượng Minh.” Đội trưởng Chương mở miệng nói: “Đến lúc đó các cậu xem trò vui là được, còn lại để tôi xử lý.”
Mọi người gật đầu, ai cũng không ngờ rằng có một người máu mặt đến mức làm người có thể dậm chân một cái là Hán thành cũng phải run lên như đội trưởng Chương đây phải khách khí như thế.

Nếu được quay về quá khứ, chắc chắn bọn họ sẽ không không nịnh bợ đội trưởng Chương nữa.

Nhưng bây giờ thân phận của đội trưởng Chương đã khác mọi ngày, từ sau khi đội trưởng bắt được Lịch Tường Phi thì thăng chức, có thể nói là đại đội trưởng nỗi tiếng ở Hán thành.

Đừng nói là những nhân vật lớn đó ăn nói khép nép, bây giờ những nhân vật lớn đó có thể đang trèo cao đội trưởng Chương, bọn họ đều muốn nịnh bợ đội trưởng Chương, như vậy thì sau này có chuyện gì còn nhờ xử lý.

Đội trưởng Chương bắt đầu cấp bách chạy tới quán bar Thượng Minh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hình như cái quán bar Thượng Minh là do em trai Tiểu Phi mở.

Nghĩ đến đây, ông ta vô thức gọi cho Tiểu Phi.

Tiểu Phi ngồi ở bên trong xe, giờ phút này anh ta đã tới quán bar Thượng Minh rồi, khi anh ta thấy cuộc gọi của đội trưởng Chương thì vội vàng nghe máy.

“Đội trưởng Chương, có chuyện gì sao?” Tiểu Phi ấn nghe máy xong, thái độ vô cùng khách khí.

“Tôi có một chuyện quan trọng muốn tìm cậu.”
Đội trưởng Chương lạnh lùng nói một câu.

“Chuyện gì? Anh yên tâm, chỉ cần anh nói một câu, em sẽ xử lý cho anh.”

Tiểu Phi nghe đến đó thì lập tức bắt đầu làm tắm gương tốt.

“Một người bạn của tôi gặp phiền phức ở quán bar của em cậu, cậu bảo em cậu ra tiếp đón một chút nhé.

Đội trưởng Chương nói một câu ngắn gọn trong điện thoại.

“Được, nghề của em mà, đúng rồi, anh ta tên là gì?”
Tiểu Phi không nói hai lời mà đồng ý ngay, đồng thời dò hỏi lại một lần nữa.

“Lý Phàm.”
Cúp máy xong, vẻ mặt Tiểu Phi mừng như điên, lần đầu tiên đội trưởng Chương giao nhiệm vụ cho anh ta, anh ta cần phải hoàn thành thỏa đáng mới được, âm thầm nhớ kỹ cái tên Lý Phàm.

Nói đến cũng thật trùng hợp, em trai nhà mình cũng xảy ra tranh chấp ở quán bar, trước sau cũng không nghĩ rằng Lý Phàm và em trai mình ở cùng một chỗ.

Rất nhanh, anh ta đã tới quán bar Thượng Minh, lúc anh ta đi vào thì thấy Sở Trung Thiên, khuôn mày anh ta không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ em trai anh ta và Sở Trung Thiên xảy ra xích mích sao?
Nếu nói như vậy, sự tình xử lý không tốt, có thể nói Sở Trung Thiên có địa vị nhất định ở Hán thành, đặc biệt là ở giới xã hội.

Tiểu Phi không để mắt khí thế, lập tức bước vào, anh ta trừng mắt liếc em trai một cái rồi nói: “Đây chuyện gì, có phải mày lại chọc vào ngài Thiên không?”
Sở Trung Thiên có hơi nồi tiếng ở Hán thành, tuy rằng anh ta và Sở Trung Thiên không phải trên cùng một con đường, nhưng ít nhiều cũng phải cho Sở Trung Thiên mặt mũi, ngộ nhỡ mọi chuyện rắc rối, vậy.

thì không tốt.

Anh Tráng nhìn thầy anh trai Tiểu Phi tới thì vội vàng chạy lại, không quên khiêu khích nhìn thoáng qua Lý Phàm, anh ta tin anh trai mình đã tới thì khó khăn gì cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.


Tựa như anh ta thấy được cảnh Lý Phàm bị anh mình đánh nửa chết nửa sống, nghĩ đến đây, trong lòng anh ta không khỏi vui mừng.

“Mày nói cái gì đi chứ?” Tiểu Phi thấy em trai không nói lời nào, nhịn không được bụp đầu đối phương một cái.

Anh Tráng cười gượng nói: “Em làm gì có lá gan đối đầu với ngài Thiên, là tên oắt con này đụng tới em, còn chặn ngang chuyện làm ăn của em.”
Tiểu Phi nhìn theo hướng của em trai chỉ, anh ta dừng mắt trên người Lý Phàm, nhìn qua cách ăn mặc của Lý Phàm thì anh ta nghĩ đây không phải là dáng vẻ của một kẻ có tiền, hơn nữa anh ta cũng chưa từng nghe nói qua nhân vật nào như thế ở Hán thành.

Tuy nhiên sau khi biết em trai và ngài Thiên không phát sinh xung đột xong, anh ta may mắn nhẹ nhàng thở ra, nếu đấu với ngài Thiên thì hai bên đều thiệt, một cái giá quá lớn.

Anh ta kết luận Lý Phàm là một người bình thường, càng không nên để trong lòng, một khi đã như vậy thì mọi chuyện dễ xử lý hơn rồi.

Sở Trung Thiên không quên đứng qua phía Lý Phàm, nói: “Anh Tiểu Phi, vị này chính là bạn tôi, hay là thôi bỏ qua chuyện này đi.”
Ông ta đã không truy cứu là nhượng bộ cuối cùng, giờ phút này chỉ muốn dĩ hòa vi quý, như vậy có thể bỏ bớt phiền toái không cần thiết.

Tiểu Phi hơi sửng sốt, nói: “Ngài Thiên, không phải tôi không cho anh mặt mũi, nhưng anh ta đụng tới em trai tôi, cùng lắm anh ta chỉ là một đàn em của anh mà thôi, anh đừng để mối quan hệ này bề tắc chỉ vì thiên vị một thằng đàn em chứ?”
Sắc mặt Sở Trung Thiên trầm xuống, làm sao không hiểu ý đối phương được, đây rõ ràng là đang uy hiếp ông, ông cũng nhìn ra đối phương đã định đoạt chuyện này rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận