Ngông cuồng ngạo nghễ Lý Phàm anh chỉ là con rể vô dụng của nhà họ Cố, có tư cách gì mà nói ra lời ngông cuông như vậy, thật là nực cười chết mất!
Vẻ mặt Vương Mộng Dao đầy vẻ khinh thường.
Trong lòng cô ta đã quyết định, hôm nay phải cho Lý Phàm trả giá thê thảm, hơn nữa đuổi cổ thứ vô dụng như Cố Họa Y ra khỏi công ty này!
Công ty này phải thuộc về anh Tuấn Hào mà thôi.
Vương Mộng Dao không cho phép một người phụ nữ thấp kém như vậy giành lấy vị trí phó tổng của Cố Tuấn Hào.
Lúc này, Tiền Hiếu Văn đang đứng bên cạnh Cô Họa Y, ánh mắt của cô nhìn Lý Phàm tràn ngập sùng bái của thiếu nữ.
Quá mạnh rồi!
Vừa rồi lời nói và hành động của Lý Phàm đúng là bùng nổ mê lực của người bạn trai mài Vốn tưởng anh là người mềm yếu không biết gì, nhưng không ngờ chỉ vì chị Họa Y mà có thể cứng rắn mạnh mẽ như vậy!
Nhưng mà Lý Phàm đúng là không có đầu óc, nào ngờ lại dám đánh Vương Mộng Dao, đó là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vương ở Hán Thành, còn anh trai cô ta thậm chí còn là Vương Hàn Siêu nổi tiếng khắp Hán Thành.
Đó là người từng đi theo Kiêu Gia, Kiều gia còn dành không ít lời khen ngợi cho anh ta.
Kiêu Gia là ai?
Là Kiều Chính Long ở Hán Thành đó Anh cả trong Tứ hùng của thế giới ngâm!
Chỉ với một câu nói, khiến cả Hán Thành phải rung chuyển.
Làm thế nào bây giờ?
Tiền Hiểu Văn trong lòng rất bối rõi, lo lắng thay cho Cố Họa Y mà không ngừng nghĩ cách.
Cô ấy thậm chí còn đã sẵn sàng gọi cảnh sát.
Cùng lúc đó, Lý Phàm đã móc điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.
Cùng lúc đó, tại khu văn phòng, nhiều đồng nghiệp bắt đầu bàn tán không ngứớt: “Trời đất ơi! Lý Phàm này cũng táo bạo quá nhỉ, ngay cả Vương Mộng Dao cũng dám đánh, đó là nhà đầu tư đấy, anh ta xong đời rồi!”
“Cái thứ rác rưởi này, thật sự xem mình là người sao, anh ruột của cô ta là người của Kiều gia, Vương Hàn Siêu, ai dám khiêu khích chứ?”
“Không phải sao, cứ phải xuất đầu lộ diện gây sự, tiếp theo xem anh ta làm sao, Phó tổng giám đốc Cố chắc cũng sẽ gặp xui xẻo.”
Những kẻ miệng nhanh hơn não này, bây giờ đang chằm chằm phẫn nộ từng nhất cử nhất động của Lý Phàm.
Tên ngu ngốc này dám đánh người trong công ty chắc chắn đã khiến họ gặp rắc rối.
Nếu chủ tịch mắng trách tội, họ đều gặp xui xẻo theo.
Cố Tuấn Hào suy nghĩ một hồi, cũng vội vàng đi tới, giả vờ tức giận hỏi dồn dập: “Dao Dao, có chuyện gì vậy?
Anh mới đi có một lúc, sao lại thành ra như này rồi?”
Khi Vương Mộng Dao nhìn thấy Cố Tuấn Hào chạy đến, cô ta lập tức bày ra bộ dạng con gái nhà lành, chu môi, chỉ tay vào Lý Phàm hét lớn:” Cố Tuấn Hào, anh nhìn này. Chính là thứ vô dụng này đã đánh em, anh nhất định phải dạy dỗ anh ta một bài học cho em!”
Cố Tuấn Hào lập tức tức giận đùng đùng, chỉ vào Lý Phàm hét lên: “Lý Phàm, đúng là làm phản rồi! Mộng Dao là nhà đầu tư của công ty chúng ta. Anh có tư cách gì mà dám đánh người ở đây? Láo xược, đúng là láo xược quá rồi. Mau lập tức xin lỗi Mộng Dao cho tôi!”
Lúc này Vương Mộng Dao cũng rất kiêu căng, ngạo mạn nói: “Không được, cho dù anh:ta có xin lỗi em cũng vô dụng. Em nhất định sẽ không buông tha đâu! Dám đánh-em, phải để anh trai em bẻ gãy tay anh taI”
Lý Phàm hờ hững lắc đầu, một người phụ nữ không biết sống chết, hẳn cô ta cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhà họ Vương?
Ha ha.
Người mà Lý Phàm tôi muốn động vào, chẳng ai có thể ngăn nổi!
Nếu các người đã ép tôi phải ra tay, vậy đừng trách vô tình.
Nhìn thấy Lý Phàm còn dám lắc đầu, Cố Tuấn Hào nhất thời giận dữ hét lên: “Hừ! Lý Phàm, đây là cái thái độ cùng biểu cảm gì thế này, sao vậy, chẳng lẽ anh còn muốn đánh nhau với tôi?”
Chết tiệt!
Lần trước Lý Phàm đánh mình, Cố Tuấn Hào còn chưa tìm được cơ hội cho một bài học, không ngờ lần này lại tự mình tìm tới!
Vừa đúng lúc, một lúc giải quyết được cả Lý Phàm và Cố Họa Y.
Để xảy ra sự việc như vậy, Cố Họa Y đừng mơ ngồi yên trên ghế phó tổng giám đốc nữa: Lý Phàm, e rằng cũng chẳng thể ở lại nhà họ Cố được nữa.
Đã đánh Vương Mộng Dao, đồng nghĩa với việc tát vào mặt nhà họ Vương ở Hán Thành!
“Tránh ra! Tránh rat”
Đột nhiên, ở cửa, Vương Hàn Siêu dẫn theo bảy, tám tên thuộc hạ thân hình cường tráng vạm vỡ xông vào.
Vừa bước vào công ty, sắc mặt anh ta tối sầm, toát ra khí thế bức người, khiến những người đang vây xung quanh tản đi hết.
Họ biết rằng Lý Phàm và Cố Họa Y xong đời rồi!
Vương Hàn Siêu đến rồi!
Cố Tuấn Hào còn muốn tiến lên bắt tay, nhưng bị anh ta đã trừng mắt đẩy phắt ra ra, nói: “Đừng cản đường, ai dám đánh em gái tôi? Ra đây nhanh lên!”
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên khiến cả văn phòng chấn động.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng đến, nhìn khuôn mặt em bị người ta đánh đi.
Em vừa đi cắt mí giờ lại đâu vào đấy rồi, anh phải chủ trì công đạo cho eml”
Khi Vương Mộng Dao nhìn thấy Vương Hán Siêu đi tới, lập tức sà qua, bày ra bộ dạng tủi thân của người bị hại.
Vương Hán Siêu liếc nhìn em gái mình bị đánh tơi tả thế này, lập tức thương xót: “Em đừng khóc, không phải anh đã vội chạy tới ngay rồi sao, đừng lo lắng, dám động vào em, anh nhất định sẽ để hắn sống không bằng chết!”
Nói rồi, vẻ mặt của Vương Hàn Siêu lạnh lùng, trừng mắt nhìn những người xung quanh, hét lớn: “Là ai đánh, đứng lên đi!”
Soạt!
Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào Lý Phàm.
Cố Tuấn Hào lập tức đứng dậy, chỉ vào Lý Phàm và nói, ‘Anh Siêu, chính là tên này: Vương Hàn Siêu quay mặt lại và nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn mặc bình thường trước mặt với đôi mắt lạnh lùng.
“Là mày đánh em gái tao. Được lắm, Bây giờ mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi em tao nhanh!” Vương Hàn Siêu khí thế bức người.
Dám động đến em gái anh ta, đúng là muốn chết!
Vậy mà, Lý Phàm lại bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tại sao tôi lại đánh em gái anh sao?”
“Tại sao phải hỏi? Bây giờ tao chỉ biết, mày đã đánh em gái tao, thì phải xin lỗi nó!” Vương Hán Siêu hét lên, đám anh em phía sau tiến lên một bước, khí thế bức người.
Cố Tuấn Hào nhếch mép cười lạnh, tên Lý Phàm này đúng là đồ ngốc, còn muốn giảng giải đạo lí?
Vương Mộng Dao cũng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương: “Anh à, đừng phí lời với anh ta, xử gọn anh ta báo thù cho eml”
Cố Họa Y lúc này lo lắng, muốn xông lên giải thích, nhưng lại bị Lý Phàm ngăn lại.
Ánh mắt anh nhìn Vương Hàn Siêu như thiêu như đốt, cất lời: “Em gái anh cố tình gây khó dễ cho vợ tôi, ra tay đánh người trước, những người ở đây đều có thể làm chứng, tôi chỉ thay vợ tôi dạy dỗ em gái anh thôi”
Hahal Vương Hàn Siêu bật cười lớn, nói hùa theo: ‘Dạy dỗ em gái tao? Mày có tư cách gì để dạy em gái tao? Em gái †ao đánh vợ mày là do vợ mày đáng đánh, không chỉ vậy, vợ mày còn phải xin lỗi em tao nữa kìa!”
Vương Hàn Siêu không quan tâm em gái mình đã làm gì, chẳng qua là đánh một người thôi sao, có gì to tát đâu.
Anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Vương, lại đi cùng Kiều Gia cũng oanh liệt ở Hán Thành.
Ai dám đắc tội?
Một thằng nhãi vô danh còn dám làm càn trước mặt mình?
Nhưng mà, anh ta sẽ không ngờ tới là, Kiều Gia mà anh cung phụng hễ gặp Lý Phàm cũng phải cong lưng cúi đầu.
Nếu biết được, e rằng sớm đã quỳ gối xuống đất xin cầu tha rồi!
Nhưng mà, Lý Phàm nghe được câu này lại mỉm cười lạnh lùng.
Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, đều là những người ngông cuồng ngạo mạn.
Cố Họa Y nghe vậy cũng rất tức giận, vừa định phản bác thì đã bị ánh mắt của Lý Phàm ngăn lại.
Sau đó, Cố Họa Y lặng lẽ đứng sau Lý Phàm.
Sau đó, anh quay đầu lại, vô cùng bình bĩnh nhìn Vương Hàn Siêu, hỏi: “Anh tên là Vương Hàn Siêu? Nghe nói anh là người của Kiều Gia”
Vương Hàn Siêu ngẩng cao đầu rất tự hào, ưỡn ngực bá đạo nói: “Đúng vậy, tao là Vương Hàn Siêu, người của Kiều Gia. Sao? Bây giờ biết sợ chưa hả?
Vậy hôm nay phải giải quyết triệt để đi, chỉ có một cách duy nhất, chính là xin lỗi em gái tao và cầu xin nó tha thứ”
Vương Hàn Siêu dứt lời liếc nhìn Cố Họa Y.
Không ngờ một người phụ nữ trưởng thành mặn mà này lại là vợ của hắn?
Thật là phí của trời!
Cũng tốt, hôm nay dẫn về chơi đùa chút.
Lúc này, gương mặt Vương Mộng Dao kiêu ngạo, chỉ tay vào Lý Phàm quát lớn: “Bắt buộc phải quỳ xuống xin lỗi tôi, còn phải nhận 20 cái bạt tai!”
Vương Mộng Dao vô cùng tức giận, vừa rồi bị đánh, thật xấu hổ quá đi, bị cả công ty nhìn thấy.
Cô ta nuốt không trôi cục tức này.
“Được rồi, em gái, nghe lời em hết, bắt thằng nhãi này quỳ xuống xin lỗi, bạt tai 20 cái” Vương Hàn Siêu hả hê cười nhạo.
Lý Phàm hoàn toàn không để tâm.
Nhưng mà.
Giây tiếp theo, Lý Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Hàn Siêu, nói: “Tôi không muốn gây sự, nhưng nếu anh cố chấp như vậy, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã khiêu khích tôi!”
Vương Hàn Siêu nổi giận đùng đùng hét ầm lên: “Mày là cái thá gì?
Mau quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không, tao sẽ cho mày chết!”
Thật là điên rồI Lý Phàm này, không ngờ dám kiêu ngạo với mình? I Cái thá gì chứ!
Trong tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh, Vương Hàn Siêu đã biết rằng, tên Lý Phàm này lại là con rể ăn nhờ ở đậu nhà họ Cố, là kẻ vô dụng ngu dốt mà ai cũng biết đấy thôi!
Thật là nực cười!
“Thật là, đồ rác rưởi này, đúng là ngạo mạn quá rồi! Anh, nhất định phải dạy dỗ anh ta biết tay, báo thù thay em!”
Vương Mộng Dao đứng bên cạnh giận dữ, chế nhạo và thách thức.
Cố Tuấn Hào lúc này im lặng rời đi, việc tiếp theo anh ta không thể tham gia vào, nếu không ông cụ hỏi tới, bản thân sẽ khó thoát khỏi.
Vì vậy, anh ta rời khỏi công ty, đi đến quán cà phê dưới lầu gọi một ly cà phê, nhàn nhã chờ Vương Hàn Siêu giải quyết mọi chuyện.
“Ra tay cho tạo, đánh gãy tay thằng nhãi này!” Vương Hàn Siêu hét lớn.
Mấy anh em phía sau tiến lên muốn ra tay với Lý Phàm.
Bỗng nhiên!
Tiếng bước chân cộp cộp cộp, kèm theo tiếng nói rất vang: “Kiều Gia tới!”
Cánh cửa khu văn phòng bị đẩy ra, hàng chục tên côn đồ mặc vest đen xông thẳng vào!
Người đàn ông dẫn đầu, dáng người ngay thẳng, mặc một bộ vest màu xám, mặt chữ điền, sải bước rộng tiến vào dưới ánh nhìn của mọi người.
“Vương Hàn Siêu, mày dám động tay động chân, Kiều Chính Long ta xử lý hết cả nhà mày!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...