Lý Phàm lạnh lùng nhìn Dương Tiền Tiến: “Anh nghĩ gì thế, có thể tiện tay cứu anh đó là số mạng của anh, tôi đâu phải là vệ sĩ của anh, không có nghĩa vụ phải bảo vệ anh”
“Ông Lý à, tôi không phải ý đó, ý tôi là… là nói, ông Lý ông đưa tôi đi đi, tôi sẽ trả tiền cho ông.
Tôi mời ông bảo vệ cho tôi được không?” Dương Tiền Tiến cực kỳ đáng thương cầu xin.
Lý Phàm chầm chậm lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc quan trọng hơn, anh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, chắc sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu.”
Dương Tiền Tiến thấy Lý Phàm từ chối dứt khoát như vậy cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là không ngừng thở dài.
Đển một tầng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Bên ngoài không có gì khác thường Lý Phàm ra dấu tay với Dương Tiền Tiến, sau đó đi ra ngoài trước.
Chiếc xe bánh mì bên ngoài tòa nhà đã không còn, chỉ còn chiếc xe container của công ty chuyển nhà.
Bốn người giả dạng thành người chuyển nhà thấy Lý Phàm đi ra, lập tức hoảng sợ: “Đệch, tên này đã đi ra, vậy chẳng phải..”
“Nói nhảm gì nữa đấy, mau trốn vào container đi, nếu cậu sẽ bỏ mạng tại đây đấy” Bốn người hoang mang bò vào container, đóng chặt cửa container lại.
Lý Phàm liếc nhìn chiếc xe container, ngó lơ bốn người đang lẩn trốn, dắt Dương Tiền Tiến đi thẳng ra ngoài.
Đám đàn em của Sở Trung Thiên đã chờ ở sẵn ngoài cửa tiểu khu, thấy Lý Phàm đi ra tên đàn em kia chạy nhanh tới: “Anh Lý, Sở Trung Thiên bảo tôi đến đây đưa Dương Tiền Tiến đi.”
“Ừm, vậy tôi giao Dương Tiền Tiến cho các người.”
“Có thể phục vụ cho anh Lý là vinh hạnh của tôi.
Chúng tôi sẽ đưa anh ta đi bằng đường thủy”
“Đi thôi” Lý Phàm Vỗ vai Dương Tiền Tiến, sau đó đi một mình về phía đầu đường.
Tên đàn em dẫn Dương Tiền Tiến lên chiếc xe thương vụ bên đường.
Trong xe có mấy gã đàn ông vạm vỡ đang ngồi, thoạt nhìn ai cũng vô cùng khí phách.
Dương Tiền Tiến nhìn thấy khí thế của mấy người này cũng thoảng yên tâm.
Có được mấy người như thế này bảo vệ, hẳn là không xảy ra việc gì đâu nhỉ?
Dương Tiền Tiến và gã đàn em lần lượt lên xe thương vụ, sau đó chiếc xe chạy về phía xa.
Nhìn chiếc xe thương vụ đã đi xa, Lý Phàm khẽ lắc đầu.
“Dương Tiền Tiến chắc chắn phải chết, bỏ đi, mình cũng không có công sức đâu mà đi cứu anh ta.” Lý Phàm tự lẩm bẩm xong thì lấy điện thoại di động ra gọi điện cho chị Thu.
Sau khi điện thoại được nối máy, đầu bên kia truyền tới giọng nói quyến rũ kèm theo tiếng nhạc chát chúa, dường như chị
Thu đang ở hộp đêm hoặc KTV gì đó.
“A lô, Lý Phàm, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế? Có phải đã làm xong việc rồi không?”
“Đã làm xong việc rồi nhưng không làm tốt.”
“Hả? Không thể nào, với thân thủ của cậu muốn đối phó Dương Tiền Tiến dễ như trở bàn tay, không phải cậu muốn tăng giá đấy chứ?”
Lý Phàm ngước đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: “Không phải tôi muốn tăng giá, mà là ngoài tôi ra còn có hai nhóm người khác cũng đến giết Dương Tiền Tiến, cho nên tôi muốn lời giải thích từ chị Thu.”
“Cái gì!” Giọng nói ngạc nhiên của chị Thu truyền đến, tiếp theo là tiếng cốc rơi xuống đất.
“Cậu muốn tôi giải thích thế nào với cậu? Bà đây chỉ tìm một mình cậu đi giết Dương Tiền Tiến mà thôi.” Lý Phàm cười khẽ, trong đầu đã hiện ra dáng vẻ lúc này của chị Thu.
Dáng vẻ của chị Thu hiện lên trong đầu Lý Phàm lúc này không phải là dáng vẻ tức giận đùng đùng mà là nét mặt mang theo nụ cười rung động lòng người.
Lúc này, quả thực chị Thu đang cười, nhưng đó không phải là nụ cười quyến rũ như Lý Phàm tưởng tượng mà là nụ cười cực kỳ mếu máo.
Chị Thu không khỏi cười mếu máo là bởi vì Lý Phàm có thể gọi điện thoại cho cô ta chứng tỏ người cô ta phải đi làm việc hẳn đã thất bại rồi.
Chị Thu vốn để Lý Phàm dính vào vũng bùn lầy này sau đó bị dìm chết trong đó, nhưng bây giờ cô ta bỗng cảm thấy mình đúng là khéo quá thành vụn.
“Chị Thu, chúng ta nói thẳng đi, rốt cuộc tại sao chị lại muốn tôi giết Dương Tiền Tiến?”
Chị Thu thoáng cau mày, do dự nói: “Cậu muốn biết sao? Muốn biết thì đến gặp tôi, chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì chị đi sẽ cho cậu biết hết mọi việc.
Giọng nói mê hoặc của chị Thu có thể khiến người ta tan xương nát thịt, nhưng vẻ mặt của Lý Phàm lại vô cùng bình tĩnh.
Không phải giọng nói của chị Thu không đủ hấp dẫn, mà là Lý Phàm đã phát hiện ra sự nguy hiểm từ giọng nói quyến rũ của chị Thu.
Đó là một cảm giác gần như trực giác khiến Lý Phàm biết chỗ của chị Thu chính là đầm rồng hang hổ.
Lý Phàm sẽ sợ đầm rồng hang hổ sao? Đương nhiên anh sẽ không sợ.
“Ha ha, được rồi, tôi cũng muốn nói chuyện trực tiếp với chị Thu đây, nhưng có lẽ tôi sẽ đến muộn một chút.”
“Muộn cỡ nào? Đêm nay chị vẫn có thể chờ cậu đến hừng đông?” Chị Thu đưa đẩy nói.
“Không cần đến hừng đông đâu.
Muộn nhất là mười hai giờ tôi sẽ đến đó tìm chị”
“Ha ha ha, cậu đúng là đồ hư hỏng, rất biết chọn thời gian đấy.
Được rồi, chị đây sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ cậu.”
“Cứ quyết định như vậy đi.
Nhớ gửi địa chỉ của chị cho tôi đó.” Lý Phàm cúp điện thoại xong thì thở hắt ra.
Anh cảm thấy giao tiếp với phụ nữ đúng là khó hơn lên trời.
Sau khi cất điện thoại di động xong, Lý Phàm lái xe chạy về phía bến tàu bỏ hoang.
Ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt từ gió sông thổi tới, Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Lý Phàm dự đoán có lẽ bọn Tư Không Minh sau khi chạy thoát đã không nghe lời khuyên của anh mà vẫn chạy tới bến tàu.
Bây giờ mùi máu tanh trong gió sông này chắc chắn là của bọn họ.
Có lẽ đám người Tư Không Minh đã chết, Lý Phàm nghĩ suy đoán của anh chắc chắn đến tám mươi phần trăm.
Tay phải của Lý Phàm đang nắm chặt thanh kiếm ngắn, mà giữa các ngón tay của bàn tay trái đã kẹp sẵn bón lưỡi dao sắc bén.
Có thể diệt sạch đám người của Tư Không Minh, Lý Phàm thấy không thể xem thường đội hình của đối thủ, vì vậy anh đã lên một kế hoạch ứng phó thận trọng.
Bước nhanh về phía bến tàu bỏ hoàng, mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc.
Vèo vèo!
Tiếng cung tên vang lên, Lý Phàm vọt thẳng người lên, né được hai mũi tên, sau đó vươn mình, đâm thẳng vào bụi cỏ bên đường.
Lý Phàm không trốn trong trong bụi cỏ, mà là nhanh chóng di chuyển trong bụi cỏ, đi nhanh về phía bến tàu bỏ hoang..
Càng đến gần bến tàu Lý Phàm càng thấy rõ một bóng người đứng trên bến tàu.
Một đám tử sĩ mặc đồ đen đứng trên bến tàu, trên tay mỗi người đều là những thanh dao dài sáng loáng.
Đứng trước đội tử sĩ áo đen là một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím, người đàn ông vạm vỡ để trần nửa người trên, trên tay không cầm bất kỳ vũ khí nào.
Người sử dụng vũ khí là lợi hại hay không sử dụng vũ khí mới lợi hại hơn? Đa phần người thường đều sẽ nghĩ cầm vũ khí trong tay mới là người mạnh hơn.
Nhưng đã là cao thủ đa phần đều không muốn sử dụng vũ khí, trừ khi gặp phải đối thủ đáng giá để cầm vũ khí.
Người đàn ông lực lưỡng mặc đồ tím nghĩ rằng lần này mình sẽ không gặp phải đối thủ xứng tầm để ông ta cầm vũ khí, nên không hề rút vũ khí ra.
Trước mặt người đàn ông lực lưỡng mặc đồ tím là năm xác chết, chính xác là xác chế của nhóm năm người Tư Không Minh.
Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tím nhìn về phía Lý Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười dữ dằn: “Thằng nhóc ra đây đi, để ông lấy mạng của mày đi bàn giao công việc!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...