Có thể khiến chú Hải kính sợ như vậy, vị họ Lý trẻ tuổi này nhất định phải có lại lịch, chẳng trách vừa rồi người ta lại cao ngạo như vậy, không xem chú Hải ra gì, đúng là nhà có cơ có khác!
Trán Dương Tiền Tiến lấm tấm mồ hôi tay che bụng, giả bộ không thoải mái.
“Ai u, đột nhiên bụng tôi hơi khó chịu, tôi phải đến bệnh viện, chú Hải, lần sau nói chuyện tiếp nhé.” Chú Hải là người từng trải sao có thể không nhận ra vấn đề trong đó, nếu thả cho Dương Tiền Tiển chạy mất thì sợ là người đối diện sẽ không tha cho chú.
Chú Hải nháy mắt với đám người của mình, mấy người của chú lập tức chặn đường Dương Tiền Tiến lại.
Chú Hải cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc Dương, anh Lý nói chuyện với anh là đã nể mặt anh rồi đó, sao anh có thể đi được chứ.”
Dương Tiền Tiến luống cuống, mặt mày tái mét nói: “Chú Hải, tôi thật sự không khoẻ mà, chắc là bị trào ngược dạ dày rồi, phải đi bệnh viện thôi.”
“Chữa bệnh à, chuyện đó không thành vấn đề, anh cứ trò chuyện với anh Lý đi, tôi sẽ bảo xe cứu thương đợi sẵn ở cửa, khi nào anh nói chuyện khiến anh Lý vừa lòng thì tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện, mời tổng giám đốc Dương lên lầu cho tôi.” – Chú Hải phất phất tay, hai gã vệ sĩ liền nhấc bổng Dương Tiền Tiến đi lên lầu hai.
Sắc mặt Dương Tiền Tiển tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cả người run lẩy bẩy, có lẽ là tác dụng của thuốc rồi.
Chú Hải cung kính đích nói với Lý Phàm: “Anh Lý, mời anh.”
“Được.” Lý Phàm nhẹ nhàng từ một tiếng rồi dắt tay Trần Hiểu Đồng đi lên lầu hai.
Chú Hải đi theo, kè kè phía sau Lý Phàm, giống như quản gia của Lý Phàm vậy.
Khi Lý Phàm và những người khác lên lầu, đám người đang hóng chuyện ở sảnh lầu một liền xôn xao hết cả lên.
“Vãi chưởng, anh Lý đúng là đỉnh của chóp, có thể khiến chú Hải phải xun xoe nịnh bợ”
“Làm người là phải học hỏi từ anh Lý nha, tôi mà có được một nửa uy phong của anh Lý đây thì cho dù tổn thọ mười năm cũng vui vẻ”
“Anh Lý không chỉ có thân phận và địa vị không tầm thường mà ngay cả tướng mạo cũng ăn đứt người ta, tôi mà đẹp trai bằng được một góc của anh Lý thôi thì sợ gì không tán được gái chứ?” Hai mắt chị Lam sáng ngời nhìn về phía lầu hai, châm một điếu thuốc rồi khẽ rít một hơi, cũng không biết chị đang nghĩ đến điều gì.
Trong phòng riêng, chú Hải ngồi cùng Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng, còn Dương Tiền Tiến thì “bị hộ tống” bởi hai vệ sĩ và đang đứng trước mặt ba người.
Lý Phàm liếc Dương Tiền Tiến một cái, sau đó nói với chú Hải: “Vừa rồi tổng giám đốc Dương tìm anh nói chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Dương tìm tôi không phải để nói chuyện gì quan trọng mà chỉ muốn người của tôi giúp anh ta thu một số nợ cờ bạc” Lý Phàm không mảy may quan tâm đến việc đòi nợ cờ bạc, ai là người đã chỉ đạo cho Dương Tiền Tiến thuê sát thủ mới là chuyện Lý Phàm quan tâm.
Lý Phàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Tiền Tiến: “Nói đi, anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm?”
“Tôi thực không có làm cái gì hết..”.
Dương Tiền Tiến chưa kịp nói xong thì ánh mắt sắc bén như đại bàng của chú Hải lườm Dương Tiền Tiến: “Nói chuyện với anh Lý kiểu gì đấy hả, ăn nói cho đàng hoàng lại.”
“Ông..
Ông Lý, tôi thực sự không muốn tìm lão Lưu, có người đe dọa và yêu cầu tôi làm điều này, nếu không sẽ giết cả nhà tôi.” Dương Tiền Tiến bối rối giải thích, những hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán, trượt xuống quần áo, ướt đẫm một mảng.
Lý Phàm dựa vào sô pha, bày ra bộ dáng lười biếng, nhưng lại nói những lời rất cay nghiệt: “Nói thêm một câu vô dụng sẽ đập gãy một khúc xương của anh, trước tiên bắt đầu bằng xương ngón tay của anh.” Giọng điệu lạnh lùng của Lý Phàm làm cho một lão già từng trải như chú Hải cũng cảm thấy không rét mà run.
Dương Tiền Tiến như bị sét đánh, cả người đổ ra, một lúc lâu sau, trưng ra khuôn mặt cười còn xấu hơn cả khóc, nhìn về phía chú Hải với ánh mắt cầu cứu.
Dương Tiền Tiến cảm thấy giờ phút này chỉ có chú Hải mới có thể giúp anh ta, chỉ cần chú Hải giúp anh ta cầu tình thì may ra còn một con đường sống.
“Chú Hải, chú hãy nể giao tình bấy lâu của chúng ta mà nói giúp tôi một câu đi”
Chú Hải lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Dương, giữa tôi và anh cũng chẳng có giao tình gì cho cam, khuyên anh tốt nhất là hãy nói những điều mà mình biết.”
Dương Tiền Tiến cảm thấy khổ sở trong lòng, khổ còn hơn cả khi phải nhai hoàng liên đắng nghét.
Không biết nói ra rồi liệu có còn sống không? Không biết thì sao mà nói ra đây? Chẳng lẽ Dương Tiền Tiến này phải gánh | hết mọi chuyện sao.
Nhưng nhìn vẻ mặt dứt khoát của chú Hải, Dương Tiền Tiến biết có cầu chú Hải cũng chẳng được gì.
Lý Phàm thản nhiên nhìn Dương Tiền Tiến đang sợ hãi: “Tôi cho anh ba giây, nếu anh không nói thì sẽ cho anh thử món khai vị trước”
“Đừng, đừng mà!” Dương Tiền Tiến hoảng sợ vội vàng xua tay: “Tôi nói, tôi nói hết, tôi chỉ trao đổi qua điện thoại thôi, tôi chưa từng gặp mặt kẻ sai mình, lúc bọn họ gọi điện cũng dùng máy thay đổi giọng nói”
Vợ con tôi đang ở trong tay họ, tôi không còn cách nào khác là liên lạc với sát thủ, dựa theo sự căn dặn của bọn họ mà liên | hệ với lão Lưu, yêu cầu lão Lưu giết anh.
Những chuyện khác tôi không biết gì cả”
Lý Phàm cau mày, chuyện có lẽ càng thêm phức tạp rồi, phía sau hẳn là còn một tầng nữa, thậm chí là nhiều tầng che giấu.
Đam Mỹ Hài
| hơn nữa, kẻ thủ ác thật sự đã ẩn nấp rất kín kẽ.
Lý Phàm cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng của anh như mũi tên nhọn nhìn thẳng vào mắt Dương Tiền Tiến.
Dương Tiền Tiến rùng mình, anh ta nhìn thấy sát khí trong mắt Lý Phàm.
Nội tâm dần dần sụp đổ, Dương Tiền Tiến chậm rãi nhắm mắt lại, xụi lơ trên mặt đất, nghển cổ lên chờ chết.
Lý Phàm cầm ly rượu trên bàn thắt mạnh vào mặt Dương Tiền Tiến.
“Làm ra vẻ sẵn sàng chết làm gì, anh có biết người nhà anh bị bắt cóc đến nơi nào không? Chỉ cần anh nói thì tôi có thể đảm bảo người nhà anh không sao.”
Mặt Dương Tiền Tiến xám như tro tàn, nội tâm tranh đấu một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết bọn họ bị bắt cóc nơi nào, tôi chỉ nhận được video từ bọn họ, video nằm trong điện thoại của tôi, anh không tin thứ có thể xem”
“Coi như anh cũng phối hợp, về sau bọn họ lại có chỉ thị gì thì hãy trực tiếp nói cho tôi biết, tôi sẽ sai người thăm dò tung tích của người nhà anh và cũng sẽ nghĩ cách cứu họ ra.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Dương Tiền Tiến vốn tưởng rằng nói xong sẽ chết nhưng không ngờ Lý Phàm lại bỏ qua chính mình, tuy rằng về sau phải cung cấp tin tức cho Lý Phàm nhưng còn sống chung quy cũng là chuyện tốt rồi.
Dương Tiền Tiến nở nụ cười chua xót, cũng không biết nghe theo Lý Phàm là phúc hay họa, dù sao mọi chuyện đã thành ra thế này, vì kéo dài chút hơi tàn, Dương Tiền Tiến không chịu cũng phải chịu.
“Ông Lý cứ yên tâm, về sau phàm là có chút gió thổi cỏ lay, tôi sẽ lập tức báo tin cho ông Lý, nhất định ông Lý sẽ là người đầu tiên biết tin”
“Cút đi, hy vọng anh sẽ ghi nhớ những gì đã nói hôm nay
“Tôi nhớ mà, tôi nhất định sẽ không quên đâu, ông Lý hãy chờ xem biểu hiện của tôi còn bây giờ tôi sẽ cút ngay lập tức.” Dương Tiền Tiến nói nhanh như tên bắn, rồi không màng đến việc lau rượu trên người đã bỏ chạy ra khỏi phòng mất tiêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...