Thiếu Chủ Bí Mật


Mấy thôn dân gào lên rồi xông tới, Lý Phàm bước lên phía trước, che chở Cố Họa Y ở sau lưng.

Cố Họa Y căng thẳng nhìn mấy thôn dân đang xông tới, trong lòng cực kỳ sốt ruột: “Lý Phàm, anh đừng phô trương, nghe nói người trong núi rất đoàn kết, nếu trêu chọc bọn họ, sẽ chọc cả thôn làng, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Đợi cảnh sát tới thì trà hoa cúc đã nguội rồi, bà xã cứ yên tâm, chỉ là một đám lặt vặt thôi, anh sẽ xử lý xong ngay.” Lý Phàm tùy ý nói.

Mấy thôn dân lực lưỡng đã xông tới trước mặt Lý Phàm, duỗi cánh tay cường tráng, định túm hoặc đánh anh.

Lý Phàm khẽ vung hai tay, sử dụng máy chiêu Thái Cực Quyền, mấy tên xông tới kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống đất.

“Á, tay tôi đau quá, hình như sắp gãy rồi.”
“Sao, sao tay tôi mất cảm giác rồi?”
Trong tiếng rên rỉ của mấy thôn dân xen lẫn sự sợ hãi, ai cũng ra sức dịch chuyển trên đất, định cách xa Lý Phàm một chút.

“Mấy người chỉ có chút bản lĩnh như vậy, cũng muốn học người khác cướp sắc?”
“Chúng tôi, không, không muốn cướp sắc, chúng tôi không muốn gì hết, mọi chuyện đều là hiểu lầm.”
Bọn họ liên tục xin tha, nói là hiểu lầm.

“Hiểu lầm cũng có thể động tay động chân? Các cậu cứ nghĩ xem nên nhận sai thế nào đi, đợi tôi xuống núi quay về sẽ tìm các cậu, nếu thái độ các cậu không tốt, thì tự nghĩ hậu quả đi.”
Dứt lời, Lý Phàm xoay người kéo Cố Họa Y vẫn còn ngơ ngác đi sâu vào núi.


Mấy thôn dân nhìn theo bóng lưng Lý Phàm, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hoảng hốt và oán hận.

“Hừ, tên này xuống tay thật tàn nhẫn, chúng ta phải làm sao đây, nếu thật sự đợi anh ta xuống núi, e rằng sẽ tìm chúng ta gây sự.”
“Chúng ta không thể đợi anh ta xuống núi, mau gọi cho anh Càn đi, nói tên này lên núi phá hỏng chuyện tốt của anh ấy, chắc chắn anh Càn sẽ giết chết anh ta.”
“Ý kiến này hay đấy, mau gọi cho anh Càn đi, một khi anh ấy đã ra tay thì chúng ta sẽ không sao, nhưng tiếc là không còn cơ hội thưởng thức người đẹp kia.”
Lý Phàm và Cố Họa Y đã đi vào núi, càng lên cao thì nhiệt độ càng hạ xuống.

Cố Họa Y cảm thấy hơi lạnh, hai tay ôm trước ngực, như thể làm vậy sẽ ấm hơn một chút, Lý Phàm tự nhiên đặt tay lên vai cô.

“Vai em lạnh quá, có phải em cảm thấy hơi lạnh đúng không? Để anh truyền hơi ấm cho em.” Lý Phàm nói, rồi nhẹ nhàng ôm Cố Họa Y vào lòng.

Cảm nhận được hơi nóng trên người Lý Phàm đang truyền đến lưng, lúc này Cố Họa Y mới cảm thấy lạnh giá trên người dần biến mắt.

Nhưng lạnh giá chưa biến mất được bao lâu, thì cơn xấu hỗ lại ập đến, Cố Họa Y đỏ mặt, nhìn Lý Phàm: “Anh có lạnh không?”
“Sao anh có thể lạnh được, em có cảm thầy vòng tay anh rất ấm áp không?”
Lý Phàm càng ôm chặt hơn, Cố Họa Y cũng tựa đầu lên vai anh, cảm giác ấm áp, dịu dàng, an toàn này.

làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, đây là lúc Cố Họa Y cảm thấy hạnh phúc nhất, vì có Lý Phàm bầu bạn, có vòng tay anh, cô rất thích cảm giác hạnh phúc này.

Được ôm người đẹp vào lòng, Lý Phàm vui vẻ ôm Cố Họa Y lặng lẽ tiến về phía trước.

Hai người đều không nói gì, vì sợ tiếng nói sẽ phá vỡ cảm giác đẹp đẽ này.

Nhưng cuối cùng nó vẫn bị phá vỡ.

Trong núi xuất hiện tiếng bước chân xào xạc, mặc dù rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi tai Lý Phàm.

Lý Phàm bắt đầu quan sát xung quanh.

Mấy bóng người cao lớn đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý Phàm, vị trí bọn họ đứng rất đáng được chú ý, mơ hồ tạo thành một tắm lưới đang mở rộng, nếu anh tiếp tục đi tới, sẽ lọt vào tắm lưới đó.

Lý Phàm nhếch miệng cười nhạt, ôm Cố Họa Y từ tốn đi về phía tắm lưới đó, lúc anh đi vào, thì máy người tạo thành tắm lưới đó cũng chuyển động.

Từng bóng người cao lớn nhảy ra khỏi chỗ nắp phía sau đại thụ, rồi bao vây Lý Phàm và Cố Họa Y.


Giờ Cố Họa Y đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, mới nhận ra điều bắt thường.

“ÁI” Có Họa Y phát ra tiếng hét mềm mại Lý Phàm vỗ vai Cố Họa Y: “Bà xã đừng sợ, chỉ là máy con rệp thôi.”
Một tên đầu trọc có thân hình vạm vỡ hung ác lườm Lý Phàm: “Rệp? Không ngờ thằng nhãi này dám nói chúng ta là rệp?”
Mắy tên khác cười ồ lên, bắt đầu trêu chọc.

“Rệp thì rệp, có thể lên giường cùng cô gái xinh đẹp thế này, dù bị xem là rệp tôi cũng nhận.”
“Rệp và người đẹp vô cùng tương xứng, nên chúng ta cứ làm rệp đi, cướp người đẹp trước rồi hãng giết thằng nhãi này.”
Lý Phàm ôm chặt Cố Họa Y vào lòng, rồi vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Em đừng sợ, mọi chuyện cứ giao cho anh.”
Lý Phàm an ủi Cố Họa Y, cô gật đầu ngay, rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của anh.

Tên đầu trọc siết chặt nắm đắm, ngón tay bỗng dùng lực, phát ra tiếng rắc rắc.

“Còn giao cho cậu? Đừng nói đùa nữa ranh con, mau giao người đẹp cho chúng tôi đi, như vậy cậu sẽ chết thoải mái hơn.”
Lý Phàm giơ tay trái, khẽ cười nhìn tên đầu trọc: “Tôi chỉ dùng một tay để đánh, anh tới thử xem có thể đánh thắng tôi không?”
“Mẹ kiếp, còn dùng một tay, tôi học võ từ nhỏ, dù là nhà vô địch quyền anh cũng bị tôi đánh đến mức gọi ba, thế mà thằng ranh này thật sự giả vờ là người lợi hại.” Dứt lời, tên đầu trọc vung nắm đắm về phía Lý Phàm.

Nắm đấm rất mạnh, kèm theo tiếng gió, tốc độ cực kỳ nhanh.

Điều này cho thấy tên đầu trọc rất có bản lĩnh, không hề nói suông.

Lý Phàm bình tĩnh đứng đó, không hề có hành động gì.

Cố Họa Y đã nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực Lý Phàm, thật sự không dám nhìn kết quả.

Trên mặt tên đầu trọc đã cười gần, tưởng Lý Phàm đã bị nắm đắm mạnh mẽ của mình dọa cho phát ngốc.


“Ha ha ha, giờ cậu đã biến thành tên ngốc rồi à, mau dùng nắm đắm của cậu đề đánh tôi đi.” Tên đầu trọc hét lên, tốc độ vung nắm đắm càng nhanh hơn.

Lúc nắm đắm tên đầu trọc sắp đụng trúng mặt Lý Phàm, thì anh bỗng ra tay.

Anh dựng lòng bàn tay ở trước mặt, hoàn toàn mang dang vẻ phòng ngự bị động.

“Bộp!”
Cú đấm của tên đầu ngọc nặng nề đâm vào lòng bàn tay của Lý Phàm, cảnh tượng anh bị đánh bay mà mọi người nghĩ không hề xuất hiện, ngược lại tên đầu trọc phát ra tiếng hét thảm thiết đau đớn.

Tên đầu trọc cảm thấy nắm đắm của mình như đụng phải tắm sắt, cơn đau dữ dội truyền tới từ nắm đắm.

Lý Phàm dần nắm chặt cú đấm của tên đầu trọc vào lòng bàn tay.

Rồi từ từ tăng sức lực, tiếng xương vỡ vụn vang lên, xương ngón tay, lòng bàn tay của tên đầu trọc đều bị Lý Phàm bóp nát.

“ÁIII?
Tên đầu trọc gào lên, mặt mày dữ tợn phát ra tiếng hét đau đớn thảm thiết.

Cơn đau đã kích thích tính hung hãn của tên đầu trọc, anh ta cố nén cơn đau dữ dội, tay còn lại vung nắm đắm về phía Lý Phàm: “Ông đây liều mạng với mày! Mày có tin tao đánh chết mày không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui