Mắt thấy dao găm sắp đâm vào lòng bàn tay Lý Phàm, thì năm ngón tay anh vung lên, cực kỳ nhẹ nhàng túm lấy thân dao.
Hắc Long chỉ cảm thầy một nguồn sức mạnh khổng lồ xuất hiện, không ngờ dao găm không thể đâm tiếp được nữa, như thể trên năm ngón tay của Lý Phàm có một lực cản vô tận, ngăn cản sức mạnh trên dao găm.
Hắc Long lườm Lý Phàm, rồi nghiến chặt răng, vặn eo vận chuyển sức mạnh toàn thân, định dựa vào việc thúc đầy thốn kình bộc phát để phá vỡ lực cản trên dao găm.
Sức mạnh khắp người Hắc Long như dòng nước xiết tuôn trào, xương cốt trong người phát ra tiếng răng rắc, bắp thịt trên người cũng trở nên căng cứng, toàn bộ sức mạnh bị nghiền ép đều dồn hết vào cánh tay.
“ÁI Hai”
Một tiếng gầm giận dữ, trán Hắc Long đổ mồ hôi hột, dùng hết sức lực trong người.
Nhưng dao găm không hề tiền thêm, mà vẫn như trước, bị năm ngón tay của Lý Phàm nhẹ nhàng nắm lấy.
Trông Lý Phàm có vẻ ung dung, nhưng lại vững như núi Thái Sơn, dù Hắc Long bộc phát sức mạnh trong người thế nào, cũng không thể tách năm ngón tay trên dao găm của anh.
“Bản lĩnh của ông rất tầm thường, sao lúc nãy lại hống hách tới trời vậy, có phải Chân Trát Nam bị mù mới đi mời hàng giả như ông không, tôi cảm thầy xấu hỗ thay ông đấy.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói, rồi năm ngón tay dùng lực, trên dao găm xuất hiện vết nứt như mạng nhện, sau đó vỡ vụn thành nhiều mảnh.
“Chậc chậc, người đã không được, ngay cả dao găm cũng thế, chỉ chạm nhẹ một chút đã vỡ vụn, ông mua đồ giả này ở đâu thế, vừa là tảng đá vừa là dao găm dởm, ông nghèo đến mức độ này thì đừng giả vờ làm cao thủ nữa.”
Lý Phàm nhìn Hắc Long bằng ánh mắt đầy chế giễu, hoàn toàn xem thường ông ta.
Ngực Hắc Long phập phòng, bị câu nói của Lý Phàm chọc tức đến mức máu xông lên não, giận dữ gầm lên rồi vung nắm đắm về phía anh.
“Bớt đấu khẩu lại đi! Để xem nắm đắm của ai cứng hơn?”
“Ông thật sự muốn chết mà.”
Lý Phàm tùy ý vung tay phải, chạm vào nắm đắm của Hắc Long.
Bộp!
Hai nắm đắm chạm vào nhau phát ra tiếng vang khá nhỏ, nhưng sau đó cánh tay Hắc Long dần mềm nhũn, rồi cả cánh tay như không còn xương cốt, mềm oặt rũ xuống.
.
||||| Truyện đề cử: Phỉ Vọng |||||
Cú đắm của Lý Phàm đã làm xương cốt từ ngón tay đến bả vai của Hắc Long đều vỡ vụn thành nhiều mảnh, cánh tay phải của ông ta đã hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa.
Mắt Hắc Long hiện lên vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ cánh tay mình sẽ bị một đắm đánh gãy.
Lúc Hắc Long đang kinh hãi, thì nắm đấm của Lý Phàm đã đánh vào ngực Hắc Long.
Hắc Long lảo đảo lùi về sau hai bước, cảm thầy ngực chịu một lực đả kích khổng lồ, tim như sắp vỡ vụn.
Rồi cổ họng Hắc Long căng cứng, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Hắc Long biết mình bị đánh đến hộc máu, để duy trì mặt mũi của cao thủ, Hắc Long cố kiềm nén không phun máu ra ngay, mà định nuốt máu đang trào lên trong cuống họng xuống.
Nhưng máu tươi trào lên trong cuống họng ngày càng nhiều, Hắc Long hoàn toàn không kịp nuốt xuống, cuối cùng không thể kiềm nén được nữa há miệng phun máu ra ngoài.
Hắc Long run rầy chỉ tay về phía Lý Phàm, vừa hộc máu vừa nói: “Rốt cuộc cậu là ai, sao lại mạnh đến thế?”
Trong lòng Hắc Long vô cùng khiếp sợ, không ngờ nhìn Lý Phàm không hè có chút khí phách cao thủ này, lại mạnh đến thế, thậm chí theo Hắc Long thấy, cùng lắm anh chỉ là dạng người biết khoa chân múa tay.
Lúc nãy sau khi bị máy nắm đắm nhẹ nhàng của Lý Phàm đánh trọng thương, Hắc Long cảm thấy thực lực của anh đã đạt tới đỉnh cấp rồi.
Nhưng Lý Phàm trước mặt ông mới bao nhiêu tuổi, anh chỉ tầm hai mươi đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, Hắc Long nghi ngờ Lý Phàm đã đạt tới trình độ nội kình đại thành, bằng không sẽ không nhẹ nhàng đánh bại mình.
Trần Thanh Mai thấy Hắc Long hộc máu, thì trong lòng không khỏi hơi đồng cảm, không ngờ ông ta lại bị câu nói của Lý Phàm chọc tức đến mức hộc máu.
Lúc nãy Lý Phàm đấm vào ngực Hắc Long trông rất nhẹ nhàng, như không dùng lực, nên Trần Thanh Mai hoàn toàn không cảm thấy ông ta hộc máu là do anh đánh, mà tưởng ông ta bị anh chọc tức đến mức hộc máu, vì Trần Thanh Mai cũng thường bị câu nói của Lý Phàm chọc tức đến mức suýt hộc máu.
Trần Thanh Mai thầm nhớ lại những lời Lý Phàm từng chọc tức cô lúc trước, cảm thấy hình như Lý Phàm đã nhẹ tay với cô.
Không đúng, không phải Lý Phàm nhẹ tay, mà là nội tâm cô mạnh mẽ.
Trần Thanh Mai là người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, lời nói gì đó chỉ là mây bay, hoàn toàn không thể bị chặn họng đến hộc máu, cùng lắm là nảy sinh hờn dỗi, Lý Phàm là tên ăn nói đáng ghét, còn là người đàn ông thật thà ngồ tàu nhát.
Nếu Lý Phàm biết suy nghĩ lúc này của Trần Thanh Mai, e rằng sẽ cười đến mức đau bụng, vì suy nghĩ này của cô quá kỳ lạ.
Chân Trát Nam nhìn bóng lưng Hắc Long, cảm thấy hình như tình huống này đã vượt ngoài dự đoán, vội thò đầu nhìn chính mặt ông ta.
Lúc nhìn thấy Hắc Long hộc máu, trong lòng Chân Trát Nam nhát thời sụp đổ, tâm trạng cực kỷ tuyệt vọng.
Sao lại như vậy, Hắc Long là cao thủ đỉnh cấp, sao lại bị đánh đến mức hộc máu, quan trọng là anh không nhìn thấy Lý Phàm ra tay thế nào.
Mọi chuyện quá ly kỳ, chẳng lẽ là ảo giác, nhất định là ảo giác, lát nữa sẽ ổn thôi, chắc chắn Hắc Long có thể đánh thắng Lý Phàm.
“Hắc Long! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông mau xông lên cho tôi! Mau đánh anh ta tiếp đi, đánh chết tên khốn đó cho tôi!” Chân Trát Nam nổi trận lôi đình quát.
Lý Phàm khinh bỉ nhìn Chân Trát Nam nói: “Anh bị thiểu năng à, không thấy ông ta đã bị tôi đánh đến mức hộc máu, gãy tay phải à, còn bảo ông ta tới đánh tôi, ông ta mà để tôi đánh một lát nữa sẽ quy thiên đi gặp Phật tổ ngay, tôi thấy hay anh tới đánh với tôi sẽ tốt hơn đó.”
*Phụt!” Hắc Long không nhịn được phun máu tiếp, lần này là bị lời nói của Chân Trát Nam chọc tức.
Mẹ kiếp cậu còn bảo tôi đánh tiếp, ông đây bị Lý Phàm đánh đến mức tay không còn sức đánh trả, vậy mà cậu còn bảo ông tiếp tục, dù ông đây bỏ mạng cũng không thắng nỗi người trước mặt.
“Cậu Chân, quả thật tôi không đủ năng lực, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Phàm, hôm nay Hắc Long tôi xin nhận thua, mong cậu Lý có thể tha cho tôi một mạng.”
Hắc Long nói thẳng, thật sự không còn một chút ý chí chiến đầu, hoàn toàn không dám đối chiến với Lý Phàm nữa, hơn nữa Hắc Long cũng không có năng lực đó.
Cánh tay phải đã bị tàn phế, chỉ hơi cử động đã đau đến thầu tim, cộng thêm người bị nội thương, nên bản lĩnh trong người chỉ phát huy chưa tới 30%.
Lý Phàm vui vẻ cười ha hả: “Ha ha, ông muốn tôi bỏ qua cho ông à, chỉ sợ có hơi dễ dàng, sao ông không để lại chút gì đó rồi hãng đi, bằng không tôi sợ ông không nhớ lâu sẽ tiếp tục làm chuyện xằng bậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...