Lý Phàm tỏ vẻ không sao nói: “Được thôi, để tôi xem xem trong tay đại ca mấy người có hàng thật hay không? Chủ quầy hàng nở một nụ cười nham hiểm, đi ra khỏi quầy, dẫn Lý Phàm đi ra ngoài hội trường.
“Trong tay đại ca chúng tôi có rất nhiều đồ tốt, có điều phải xem anh có mua được không, giờ đại ca không ở đây, nghỉ ngơi ở khách sạn bên cạnh đi.”
Giải thích xong, chủ quầy hàng đút tay vào túi, ngón tay bắt đầu ẩn điện thoại, không ngờ lại là nhắn tin gửi đi mà không cần nhìn.
Người bên ngoài giang hồ, đa số đều có chút khả năng kì lạ, nhất là đám người buôn bán châu báu ngọc thạch này, vì mang theo không ít đồ giá trị, nên trong số những người đi theo luôn có vài nhân vật ghê gớm.
Sau khi gửi tin nhắn xong, chủ quầy hàng lén nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa Lý Phàm sẽ đẹp mặt.
Lại nghĩ đến Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi theo Lý Phàm, nội tâm chủ quầy hàng càng cháy bỏng hơn, thầm nghĩ lát nữa chỉ cần đại ca có thể xử lí được Lý Phàm, thì anh ta có thể ôm hai người đẹp về nhà vui vẻ với nhau một phen rồi.
Trong khách sạn bên cạnh hội trường, đại ca của chủ quầy hàng Điện Tử Minh nhìn tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, gương mặt xuất hiện nụ cười khinh khỉnh.
“Mấy anh em chuẩn bị đi, lát nữa lão Tra sẽ dẫn tên phá hoại kia tới, mấy anh em đều phải dạy dỗ thằng nhóc đó thật tốt, năm nay người không có mắt đúng là càng lúc càng nhiều rồi”
“Đại ca cứ yên tâm đi, tên này xuất hiện đúng lúc lắm, bọn em cũng có thể luyện cơ tay chút, gần đây tay chân ngứa ngáy lắm rồi.”
Một tên gầy gò bật cười nói, rồi lấy tay đấm thép trên bàn đeo vào tay.
Tay đấm thép được làm hoàn toàn bằng thép, những chiếc gai nhọn hoắt lóe ra tia sáng màu bạc.
Mấy tên vạm vỡ đứng bên cạnh nhìn tên gầy gò đeo tay đấm thép, lập tức bật cười lớn tiếng.
“Haha, Khỉ Gầy, cậu đúng là kém thật đấy, đối phó với một người bình thường thôi còn đeo tay đấm thép chứ?
“Mấy người thì hiểu cái rắm gì, dù chỉ chiến đấu với một con thỏ yếu ớt tôi cũng sẽ dùng hết sức mình, đợi lát nữa mấy người đứng một bên nhìn, không cần ai tiến lên giúp tôi cả, tôi phải phát tiết một phen thật đã mới được.”
Sắc mặt Khỉ Gầy nghiêm túc, trong đám người này, công phu của Khỉ Gầy là yếu nhất, nhưng cũng lợi hại hơn người bình thường rất nhiều.
“Muốn phát tiết thì phải đi tìm gái chứ, đánh nhau không đỡ được bao nhiêu đâu.” Điền Tử Minh cười đùa nói.
Khỉ Gầy bĩu môi không nói gì, chỉ lặng lẽ sờ cái gai nhọn trên tay đấm thép.
Không bao lâu sau chủ quầy hàng đã đưa Lý Phàm vào phòng, khi nhìn thấy ánh mắt không mấy lương thiện của đám người Điện Tử Minh, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều biết họ đã mắc câu rồi.
“Chà, còn có hai người đẹp đi theo nữa à, xem ra hôm nay có phúc rồi.”
Khỉ Gầy cười nói.
Chủ quầy hàng đi đến phía sau Điện Tử Minh, chỉ vào Lý Phàm nói: “Đại ca, tên này vừa nhìn đã thấy được gốc rễ của chúng ta, ánh mắt cay độc lắm”
“Cay độc lắm? Nếu mắt cậu ta đã cay độc, vậy mọi mắt cậu ta ra là được! Khỉ Gầy, chào hỏi cậu ta cho tốt, để nửa đời sau cậu ta làm một kẻ mù là được rồi”
Điện Tử Minh lạnh giọng nói.
Khỉ Gầy nhảy từ bên giường tới, lao về phía Lý Phàm như một mũi tên.
Tuy sức lực không quá mạnh mẽ, nhưng Khỉ Gầy lại linh hoạt, trong lúc lao qua, đột nhiên đổi hướng, vung nắm đấm từ phía bên phải tới mắt Lý Phàm.
“Cẩn thận!” Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đồng thanh hét lên, hai người đều có chút lo lắng cho Lý Phàm.
Lý Phàm chậm rãi lắc đầu, vô cùng khinh thường giơ tay phải ra, bắt được nắm đấm của Khỉ Gầy đang vung tới.
Ánh mắt Khỉ Gầy khẽ sáng lên, đột nhiên cảm thấy áp lực như núi.
Tui động tác vung tay phải của Lý Phàm nhìn có vẻ rất chậm, nhưng Khỉ Gầy lại cảm nhận được cảm giác áp đảo mạnh mẽ từ cú vung tay của Lý Phàm.
Đây là lần đầu tiên Khỉ Gầy có cái cảm giác này, loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái.
Khỉ Gầy không dám đối chọi cứng rắn với Lý Phàm, vô cùng linh hoạt chuyển đổi tư thế, muốn vòng ra phía sau Lý Phàm.
Những động tác vốn đang chậm rãi kia của Lý Phàm đột nhiên trở nên nhanh hơn, như là đang kích hoạt nút tăng tốc vậy.
Chỉ thấy cánh tay của Lý Phàm vung ra vô số tàn ảnh trong không trung, Khỉ Gầy chuẩn bị chuyển hướng cánh tay thì đã bị Lý Phàm giữ chặt lấy.
Khỉ Gầy kinh ngạc nhìn Lý Phàm, muốn ra sức để thoát khỏi lòng bàn tay của Lý Phàm, nhưng Khỉ Gầy chưa kịp giãy giụa thì đã cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt ở vùng cánh tay.
“A!”
Khỉ Gầy kêu lên một tiếng thảm thiết, cảm thấy xương cánh tay như đã bị Lý Phàm bóp vỡ, bèn điên cuồng ra sức lùi về phía sau.
Lý Phàm thuận thể dùng lực vung ra, khiến Khỉ Gầy bị ném bay ra ngoài.
Ầm!
Cơ thể Khỉ Gầy nặng nề va vào bức tường, sau đó thuận theo bức tường chậm rãi trượt xuống đất.
Khỉ Gầy nằm rạp dưới đất, cánh tay bị bẻ cong thành hình chữ S kì dị, cánh tay của người bình thường không thể nào bị uốn cong thành như vậy được.
Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Khỉ Gầy, ngoại trừ tiếng kêu đó ra thì không còn âm thanh nào khác.
Đám người Điện Tử Minh ngơ ngác nhìn Khỉ Gầy đang kêu gào, bọn họ đều không thấy rõ Khỉ Gầy đã bị đánh bại như thế nào.
Tuy không thấy rõ chiêu thức của Lý Phàm, nhưng Điện Tử Minh có thể hiểu được rằng, Lý Phàm tuyệt đối không phải người dễ chơi.
Sắc mặt Điện Tử Minh trầm xuống, nhìn chằm chằm Lý Phàm nói: “Người anh em cũng ra gì đấy, mời báo tên” “Lý Phàm”
“Lý Phàm? Chưa từng nghe qua một nhân vật như vậy, tôi là Điện Tử Minh của trường võ Đăng Phong, đã từng theo các đại sư học qua võ công đó”
Điện Tử Minh vừa nói, vừa mò ra phía sau lưng, lấy một đoàn đao ra.
Đoản đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đoản đao trong tay Điện Tử Minh đã từng dính không ít máu.
“Tôi từ nhỏ đã luyện đoàn đao, đao càng ngắn, nguy hiếm càng lớn, dùng đoàn đao buộc phải có sát tâm, vậy nên người đã chết dưới đao tôi cũng không ít đâu”
Theo động tác của Điện Tử Minh, những tên vạm vỡ khác cũng lần lượt lấy vũ khí của mình ra, đủ các loại binh khí lạnh lẽo đều được lấy ra.
Lý Phàm nhướng mày, khinh thường nhìn đám người Điện Tử Minh, cười khẩy nói: “Xem ra mấy người đều đang đi tìm chết nhỉ?
“Tìm chết là cậu mới đúng, anh em chúng tôi chưa từng thất thủ, nếu cậu thức thời, ngoan ngoãn quỳ xuống, đế chúng tôi chặt đứt tay chân của cậu, móc hai con mắt cậu ra, như vậy thì còn có thể cho cậu một con đường sống”
Ánh mắt Điện Tử Minh âm hiểm nhìn vào Lý Phàm, anh ta đã nổi sát ý với Lý Phàm rồi.
Bất kế là đế trả thù cho Lý Phàm hay là vì lập uy hoặc là vì người đẹp, Điện Tử Minh đều không định giữ lại mạng cho Lý Phàm.
Lúc Điện Tử Minh nói chuyện, mấy tên vạm vỡ kia đã di chuyển, bao vây Lý Phàm lại, chỉ đợi Điện Tử Minh ra lệnh, bọn họ có thể bắt đầu tấn công Lý Phàm.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đứng ở phía sau Lý Phàm, nhìn mấy tên vạm vỡ bao vây phía sau, trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.
“Mấy người muốn làm gì? Mấy người làm như vậy là đang phạm pháp đó”
“Phạm pháp? Ha ha ha, người đẹp bị dọa sợ rồi đúng không? Bọn anh vốn là người xấu, chỉ làm chuyện phạm pháp thôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...