Mấy tên nhà nghệ thuật sốt ruột muốn được nổi tiếng đều đã cầm điện thoại bắt đầu quay phim chụp hình, làm bầu không khí vốn rất căng thẳng đột nhiên trở nên vui nhộn, giống như trở thành đại hội streamer vậy.
Lý Phàm dở khóc dở cười nhìn đám nhà nghệ thuật không biết tên, gãi đầu nói: “Mấy người thấy rồi đó, mấy người này chẳng có điểm giới hạn nào cả, vì muốn nổi tiếng mà lăng xê bản thân như thế, có gì khác với mấy streamer kia đâu chứ?”
“Bọn họ vốn là streamer mà, còn nói nghệ thuật này nọ, đúng là làm nhục nghệ thuật.” Cổ Họa Y khinh thường nói.
Trần Hiểu Đồng nhíu mày, nhìn đám nhà nghệ thuật không biết tên nói: “Không chỉ là sỉ nhục nghệ thuật, bọn họ đang phá hủy nghệ thuật, cứ để bọn họ tiếp tục như thế, nghệ thuật truyền thống sẽ ngày càng tụt dốc, đúng là tệ thật”
“Thôi, không cần tranh cãi với bọn họ, chúng ta đi xem có nguyên liệu là con dấu nào tốt không, nói không chừng sau này tôi còn trở thành nhà nghệ thuật gì đó, phải có vài con dấu tốt để nở mày nở mặt, ha ha ha.”
Nghĩ đến sau này múa bút vẩy mực xong, dùng con dấu thượng hạng đóng dấu, Lý Phàm cũng có chút mong chờ.
“Chẳng trách Càn Long thích đóng dấu cho những vật sưu tầm của ông đến thế, còn khắc thơ từ của ông lên trên đĩa, chuyện này chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy thích rồi.” Lý Phàm nói thầm.
Phần lớn những tranh chữ nổi tiếng của các triều đại đều sẽ được những người sưu tầm đóng con dấu của họ lên, thậm chí còn để lại một ít lời bình, cũng chỉ là vì muốn làm nổi bật phong thái của người sưu tầm, cũng để đời sau biết được thứ quý giá này từng được bọn họ cất giữ.
Còn vua Càn Long thì thật sự cực kỳ thích đóng con dấu của ông lên tên bức tranh, thích đến mức điên cuồng, chỉ cần trong cung có tranh họa quý hiếm nào, đều sẽ bị ông đóng con dấu của ông lên, có cái còn bị đóng dấu vài con dấu khác nhau.
Thấy Lý Phàm dẫn hai người đẹp đi bỏ đi, ba nhà nghệ thuật trung niên viết thư pháp xấu không muốn buông tha.
Trò hay vừa mới bắt đầu, có rất nhiều đồng nghiệp bắt đầu dùng đủ loại mạng xã hội lăng xê, bữa tiệc lăng xê lớn sắp sửa bắt đầu rồi, sao có thể để vai ác bỏ chạy được.
“Nhóc con, cậu chạy đi đâu!” Tề Đức Long hô to, giang rộng tay cản trước người Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, khó chịu nói: “Tôi đi vào trong, ông định cản đường sao? Có một câu tục ngữ rất hay, chính là chó ngoan không cản đường”
“Cậu! Cậu lại nói tôi là chó, chuyện hôm nay tôi và cậu còn chưa xong đầu, chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng mới được!”
“Vì truyền thừa nghệ thuật, chúng tôi sẵn lòng dâng hiến thanh xuân của bản thân, hôm nay vì lấy lại danh dự cho nghệ thuật, chúng tôi cũng sẵn lòng dâng hiến cả mạng sống, nào! Để chúng tôi bộc lộ sức quyến rũ của nghệ thuật đi thôi.”
Phương Chi Dư, một nhà nghệ thuật viết thư pháp xấu đứng phía sau Tề Đức Long giống như đang ngâm thơ ca, vừa quay video vừa thong thả cản trước người Lý Phàm.
“Tôi là Phương Chi Dư, hội trưởng của học hội truyền bá thư pháp vũ trụ, thư pháp của tôi ngồi hỏa tiễn đi đến mặt trăng, từng đến sao Hoa, thể hiện nghệ thuật nước H của chúng ta cho các nền văn minh bên ngoài hành tinh, trên kính viễn vọng Hubble có chữ viết của tôi, đó là lời mới đối với nền văn minh vũ trụ rộng lớn…”
Phương Chi Dư nói một lèo giới thiệu bản thân, ba người Lý Phàm nghe mà trợn tròn mắt.
Dựa theo cách nói của Phương Chi Dư, ông chắc chắn là người rất giỏi về khoác lác, thánh khoác lác mà nhìn thấy ông ta chắc cũng phải co giò mà chạy, nếu không co giò chạy thì chắc sẽ bị ông ta khoác lác bay ra khỏi trái đất này mất.
“Dừng, cho phép tôi được ngắt lời một chút, ông là Phương Chi Dư đúng không, tôi chưa từng nghe nói đến việc trong phi thuyền bay lên mặt trăng có mang theo tranh chứ, lên sao Hỏa lại càng không.
Còn kính viễn vọng Hubble… cái này lại càng khó tin hơn, ông có thể đừng có nói khoác quá đáng đến thế không.” Lý Phàm xoa trán nói.
Phương Chi Dự sa sầm mặt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Cậu nói như thế là đang sỉ nhục tôi, tôi nói toàn là sự thật, đều có chứng minh, chờ tôi lấy chứng cứ cho cậu xem, ông Tề, ông quay giúp tôi đi.” Phương Chi Dư đưa điện thoại cho Tề Đức Long, sau đó kéo mạnh áo ngoài, hai vạt áo bị kéo rộng ra, lộ ra một đống giấy chứng nhận treo ở hai bên vạt áo ngoài.
“Cậu xem đi, đây đều được quốc tế xác nhận, đây là chứng nhận của UNESCO, bên đó là giấy chứng nhận thư cảm ơn tôi của cục vũ trụ US, mấy cái khác là của rất nhiều hiệp hội quốc tế khác, họ đều tuyên dương những cống hiến của tôi cho sự tiến bộ của nhân lại”
Phương Chi Dư càng nói càng hưng phấn, đã lâu lắm rồi ông không tự biểu diễn toàn diện như vậy, cho nên bây giờ đang trong trạng thái bị siêu sao nhập.
“Lại xem cái này đi, đây là cái tôi đắc ý nhất, ông Tề ông quay cận cảnh đi, đây là thư chúc mừng của người ngoài hành tinh gửi cho tôi, bọn họ nhìn thấy thư mời tôi để lại trên kính viễn vọng Hubble, chủ động liên lạc với tôi!”
“Phụt! A ha ha ha.” Cố Họa Y cười ngất ngưỡng, che miệng nói: “Ông cụ này hài hước thật, nên đi diễn hài thì đúng hơn, nếu diễn cảnh này thì chắc chắn sẽ rất mắc cười.”
“Cái con bé này, sao lại nói tôi hài hước chứ, đây toàn là hàng thật, thật còn hơn vàng!” Phương Chỉ Dư la lớn.
Lý Phàm cảm thấy ê răng, những người này đều bị bệnh vọng tưởng, phải vào bệnh viện tâm thần khám gấp.
“Được rồi, của ông đều là hàng thật, mấy ông cống hiến cho nhân loại, mấy ông trâu bò như vậy thì nên đi đến chỗ người ngoài hành tinh làm sứ giả truyền bá văn hóa, mấy người đi nhanh đi, trái đất không chứa mấy người được nữa.”
Phương Chỉ Dự đắc ý ngẩng đầu: “Cậu cũng phát hiện chuyện này sao, đúng là có người ngoài hành tỉnh thuộc tinh cầu Ammex mời tôi đến chỗ bọn họ truyền bá nghệ thuật thư pháp, nhưng tôi lại nhớ nhung quê hương, không muốn đi đến ngoài hành tỉnh xa xôi”
Lý Phàm cạn lời, mấy người này nói gì cũng không chịu nghe hiểu, đúng là trúng é độc quá nặng hết thuốc chữa rồi.
Trong kênh livestream La Lý La đã có hàng tá lượt view, bình.
luận toàn là mấy lời nói móc, anh hùng bàn phím trên mạng nói móc ghê gớm hơn Lý Phàm rất nhiều.
Nhìn những bình luận nói móc Phương Chỉ Dư, trong lòng La Ly La có cảm giác không thích cho lầm, dù sao ông cũng thuộc phe nhà nghệ thuật không biết tên, thấy Phương Chỉ Dư bị nói móc, cũng giống như thấy bản thân bị nói móc vậy.
“Ông Phương đã rơi vào thế xấu, cũng tại ông Phương nói khoác mà không chịu chuẩn bị bản thảo trước, mấy câu nói bậy bạ kia cũng chỉ lừa được mấy người ở dưới quê thôi.
Muốn lừa người trong thành phố thì phải dùng những đề tài to lớn hơn, bọn họ đúng là đầu óc ngu sỉ tứ chỉ phát triển, làm không tốt còn đập luôn bát cơm của chúng ta nữa”
La Lý La nói thầm, đang định dùng nghệ thuật nghiền ép là được rồi, dù sao Lý Phàm cũng không giống loại người có văn hóa.
“Nói nhiều như thế làm gì, cứ biếu diễn trình độ của mấy người đi, triển lãm trình độ nghệ thuật của mấy người, nói không chừng còn làm mấy người đẹp nhìn với con mắt khác nữa” La Lý La lại đứng trong góc hô to..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...