“Ừ … nếu tâm trí bị huyết ngọc tác động, không nhớ bản thân làm gì cũng là chuyện bình thường.
Chuyện này tôi có thể hiểu được.”
Thôi Thắng Quân gật đầu và tiếp tục nói.
“Tôi tin lão Quách sẽ không giấu diếm tôi, nhưng Quân đừng lo lắng, còn có một tin tốt.
Mặc dù lão Quách không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nhưng ông ta vẫn có ấn tượng về chiếc vòng tay bằng huyết ngọc đó.”
“Vậy ông ta nói gì? Theo suy đoán của tôi, lão Quách không biết chiếc vòng tay đó được chế tạo bằng huyết ngọc.”
Thật ra trong lòng Lý Phàm cũng biết lão Quách là người bị hại, hung thủ thực sự chính là chiếc vòng tay bằng huyết ngọc đó.
Thôi Thắng Quân ngừng lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi nói.
“Quả thực, lão Quách mặc dù đã nghe nói về huyết ngọc nhưng không biết chiếc vòng mình đang đeo là làm từ huyết ngọc.
Theo ông ta nói thì, khi lấy được nó, ông ta cho rằng đó là đồ bằng ngọc thượng hạn, nhưng lại không ngờ đó lại là đồ giả.
Haiz, chỉ có thể nói tay nghề của người làm đồ giả này quá cao siêu.
Chẳng trách người lão luyện như lão Quách cũng nhìn không ra … “
“Ừ … tôi cũng nghĩ vậy.
Độ mịn, chế tác và kết cấu của huyết ngọc đã đạt đến trình độ cao cấp của hàng giả Nam Hồng.
Đây không phải chuyện người thường có thể làm được.
Đúng rồi, còn có một câu hỏi rất quan trọng.
Lão Quách có nói đến chiếc vòng này đến từ đâu không? “
Khi nói lời này, Lý Phàm ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng không giống lúc nãy, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc hơn.
Ngược lại Thôi Thắng Quân ở bên cạnh không mấy để ý.
“À có, ông ta có nói nguồn gốc của chiếc vòng này, nhưng nó không giúp ích gì nhiều cho chúng ta trong điều tra …”
“Cái gì? Có ý gì?”
Vẻ mặt của Thôi Thắng Quân có chút thất vọng, anh ta thở dài rồi mới nói.
“Lão Quách nói, chiếc vòng tay này lúc trước do một người đàn ông lấy ra để cầm đồ, nhưng lúc đó lão Quách lầm tưởng là một chiếc vòng Nam Hồng thương hạng, nên ra giá 240 triệu, người đàn ông kia cũng rất hài lòng, nhưng kỳ lạ là, khi Lão Quách đăng ký xong hồ sơ chuẩn bị để người đàn ông ký tên và nhận tiền thì người kia đột nhiên biến mất … “
“Vậy lão Quách có nhớ dáng vẻ của người kia không?”
“Trong ấn tượng của lão Quách, người đàn ông đó mặc áo hoodie, luôn cúi đầu xuống, không rõ tướng mạo … Nhưng có một điều khiến ông ta ấn tượng là tay phải của người đàn ông kia chỉ có bốn ngón, thiếu mất một ngón út.
“
“Ừm … Mặc dù đây cũng là một đặc trưng, nhưng không có tác dụng cho lắm … Nếu không nhìn rõ mặt thì rất khó điều tra.
Đúng rồi! Không phải đăng ký danh tính khi thế chấp sao? Chứng minh thư của người đó là gì?”
Thôi Thắng Quân lại thở dài và lắc đầu.
“Tôi đã xem qua hồ sơ rồi.
Thông tin trên chứng minh thư là giả, căn bản không tra ra gì hết…”
Nói đến đây, tình hình đã quá rõ ràng.
Để tìm được một người thiếu ngón út trên bàn tay phải giữa biển người bao la không khác gì mò kim dưới đáy bể.
Tâm trạng hai người lúc này có hơi thất vọng… Sau khi trầm mặc một lúc, Lý Phàm nói.
“Vậy giờ chúng ta tạm gác vấn đề này qua một bên, tôi còn một câu hỏi nữa muốn thảo luận với anh.”
“Ừ, anh nói đi.”
“Thôi Thắng Quân, không biết anh có từng nghĩ đến việc tại sao tôi lại trở thành mục tiêu của lão Quách thay vì anh, Phương Nhược Tuyết hay những người khác không? Theo lý mà nói, huyết ngọc khiến cho con người mất tim sẽ bắt đầu phá hủy từ người bên cạnh và những thứ gần đó.
Vậy khi đó lão Quách đã phát bệnh rồi, mục tiêu đầu tiên không phải là anh sau khi say rượu được ông ta dìu về phòng sao? Chẳng lẽ là bởi vì tình cảm giữa anh và ông ta? Cho nên ông ta mới chịu đựng không ra tay với anh? Chuyện này cũng có thể sao?”
“Qủa thật là không thể.
Người bị huyết ngọc đầu độc sẽ không còn tình cảm và lý trí… Bản thân tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề anh hỏi, nhưng không nghĩ ra được nguyên do nào.
Sau đó tôi đã đi hỏi ba tôi…”
Khi nói về ba anh ta, Thôi Thắng Quân lại dừng lại và hít thở sâu rồi mới tiếp tục.
“Tôi đã hỏi ba tôi rồi, nhận được một đáp án có xác suất tương đối cao.
Nếu lão Quách lấy cậu làm mục tiêu không phải ngẫu nhiên, thì chỉ có một khả năng, đó là ông ta bị cậu hấp dẫn, hoặc là nói trên người của cậu có thứ gì đó đã thu hút ông ấy.”
A? Có khả năng này ư? Lý Phàm nghĩ thầm, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, không nói gì hết.
“Tôi biết cậu sẽ cảm thấy khó hiểu.
Thật ra tôi cũng không hiểu ba tôi nói vậy là sao.
Rốt cuộc trên người cậu có thứ gì đặc biệt có thể thu hút được lão Quách chứ? Có lẽ chỉ có cậu mới biết… Lão Quách phát bệnh không thể khống chế được bản thân, sẽ chọn cậu làm mục tiêu, xem ra cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi.”
Thứ đặc biệt? Rốt cuộc bản thân anh có thứ gì không giống với Thôi Thắng Quân và Phương Nhược Tuyết, hay thực sự trên người anh có một thứ đặc biệt mà những người bình thường không có?
Lý Phàm không trả lời câu hỏi của Thôi Thắng Quân, che miệng im lặng suy nghĩ …
Thứ đặc biệt…
Có thể thu hút lão Quách …
Lão Quách phát bệnh vì huyết ngọc…
Huyết ngọc khiến người ta phát điên mà giết người …
Phát điên, giết người …
Quy luật quen thuộc này …
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Nhìn thấy vẻ mặt Lý Phàm càng ngày càng khó coi, Thôi Thắng Quân đưa tay ra đẩy.
“Này, anh có sao không, đang suy nghĩ chuyện gì đó.”
Lý Phàm hoàn hồn lại, khẽ thở một hơi.
“Không có chuyện gì, chuyện này có chút mơ hồ, nghĩ hơi đau đầu…”
“Haiz, cũng không còn cách nào nữa.
Hiện tại chỉ có thể điều tra đến đây, nhưng anh yên tâm, bên tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Có lẽ đợi khi sức khỏe của lão Quách phục hồi, ông ấy sẽ nhớ thêm vài chi tiết.
Nếu có tin tức mới tôi sẽ thông báo cho anh càng sớm càng tốt.”
“Được, chỉ có thể vậy thôi…”
Cuộc đối thoại của hai người cũng xem như kết thúc, Thôi Thắng Quân muốn giữ Lý Phàm lại dùng cơm, nhưng Lý Phàm từ chối, lúc này anh thật sự không có tâm trạng ăn.
Vì vậy, Lý Phàm tạm biệt với Thôi Thắng Quân và rời đi.
Ra khỏi nhà Thôi Thắng Quân, Lý Phàm gọi cho Phương Nhược Tuyết, đúng như dự đoán, Kỳ Bảo Trai vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Haiz … Thực sự là một ngày tồi tệ …
Lý Phàm thở dài trong lòng.
Sau đó anh vội vã đến Kỳ Bảo Trai gặp Phương Nhược Tuyết.
Lý Phàm vẫn không chịu từ bỏ mà rời khỏi Kỳ Bảo Trai, anh mua bánh mì và đồ uống ở cửa hàng tiện lợi, canh suốt đêm ở Kỳ Bảo Trai với Phương Nhược Tuyết.
Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Cho đến sáng hôm sau, Lý Phàm chờ đợi cả đêm cuối cùng cũng không nhịn được, hai mắt thâm quầng, không biết đã ngủ gật trên xe từ lúc nào …
Cho đến khi giọng nói của Phương Nhược Tuyết vọng bên tai anh.
“Anh Lý, anh Lý, tỉnh lại…”
Lý Phàm chợt tỉnh dậy.
“Sao vậy?”
Phương Nhược Tuyết lắc đầu và đưa điện thoại di động cho anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...