Thiếu Chủ Bí Mật


Mượn cơ hội đưa tài liệu, lúc tiến sĩ Hàn nhích gần lại Cố Họa Y liền hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong không khí đều mang theo mùi hương trên người Cố Họa Y.

Lông mày của Lý Phàm có hơi kích động một chút, ánh mắt nhìn về phía tiến sĩ Hàn có chút bất mãn.

Tiến sĩ Hàn nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt của Lý Phàm, trong lòng cũng sinh ra một cảm giác bất mãn.

Mình là Tiểu Hàn, có làm như thế nào tôi cũng mạnh hơn cái tên ăn bám là anh, anh còn dám có ánh mắt bất mãn với tôi, tổng giám đốc Cố gả cho anh đúng là uổng phí mà, đáng tiếc tôi không quen với tổng giám đốc Cố sớm hơn “Khụ khụ.”
Hách Vạn Lý nhận ra bầu không khí có chút không đúng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Tiến sĩ Hàn, nói tiếp đi.”
“À, sau khi chúng tôi đã tổng hợp lại chi phí, vô cùng đề xuất lấy nhân sâm hai mươi năm làm nguyên liệu, đồng thời còn đề nghị thu mua căn cứ trồng nhân sâm hai mươi năm, đảm bảo nguồn cung cấp nguyên liệu sau này.”
Sau khi Cố Họa Y nghiêm túc nhìn tài liệu, vui mừng nói: “Thật sự vất vả cho tiến sĩ Hàn rồi, đề nghị của anh không tệ, tôi cảm thấy có thể tiếp thu được, phó tổng giám đốc Hách, chú cứ nói đi?”
“Đương nhiên đề nghị của tiến sĩ Hàn, tôi cũng vô cùng ủng hộ.”
Nhìn thấy Cố Họa Y và Hách Vạn Lý đều đồng ý với đề nghị của mình, tiến sĩ Hàn đắc ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Lý Phàm, trong ánh mắt dường như có một tia khiêu khích.

“Anh cảm thấy không ổn.”
Lý Phàm bình tĩnh nói.

Tiến sĩ Hàn thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm lập tức tràn đầy phẫn nộ.


“Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy không ổn, đây chính là đề nghị hợp lý nhất.”
Tiến sĩ Hàn cao giọng quát lên.

Cố Họa Y hơi kinh ngạc nhìn về phía tiến sĩ Hàn, cảm thấy kỳ lạ là sao anh ta lại đột nhiên tức giận như thế.

“Tiểu Hàn, cậu tỉnh táo lại một chút đi, dù có lý cũng không thể lớn tiếng.”
Hách Vạn Lý vừa nói vừa dùng sức nháy mắt với tiến sĩ Hàn.

Tiến sĩ Hàn không biết Lý Phàm là ông chủ đứng phía sau, nhưng mà Hách Vạn Lý thì biết rất rõ ràng.

Lại nói tiến sĩ Hàn là do Hách Vạn Lý tuyển dụng vào, Hách Vạn Lý chuẩn bị xem tiến sĩ Hàn như là người mà mình bồi dưỡng chính.

Lúc này lại để tiến sĩ Hàn đối chọi gay gắt với ông chủ đứng ở phía sau, hậu quả đó rất không tốt.

“Giọng nói của tôi hơi lớn một chút, nhưng mà đây cũng là bởi vì anh ta làm cho tôi tức giận, anh ta cũng không phải là nhân viên của tập đoàn, dựa vào cái gì mà cảm thấy đề nghị của tôi không ổn, anh ta không có tư cách này.”
“Với lại, tôi đường đường là tiến sĩ y học, anh ta có bản lĩnh gì mà chất vấn đề nghị của tôi, những đề nghị này của tôi đều là căn cứ theo số liệu mà suy đoán ra, hoàn toàn phù hợp khoa học.”
Lý Phàm khinh thường cười cười, cảm thấy tiến sĩ Hàn đúng là một kẻ có đầu óc không biết sử dụng.


“Anh cảm thấy tôi không có tư cách chất vấn anh, một là bởi vì tôi không phải nhân viên của tập đoàn, hai là bởi vì tôi không đủ bản lĩnh để chất vấn, là như thế này đó à?”
“Đúng vậy.”
Tiến sĩ Hàn ngẩng đầu lên, giống như một con gà trống kiêu ngạo.

Lý Phàm lấy một bảng tên từ trong túi ra, lắc lắc với tiến sĩ Hàn: “Vậy anh nhìn bảng tên của tôi chút đi.”
Tiến sĩ Hàn nhìn bảng tên ở trong tay của Lý Phàm, hai mắt trợn tròn lên, trên bảng tên rõ ràng có số.

1.

Điều này đại biểu Lý Phàm là nhân viên số một của công ty.

“Cái này, cái này nhân viên số một của công ty, hẳn là tổng giám đốc Cố mới đúng.”
Tiến sĩ Hàn có chút xấu hổ nói.

“Vợ, để cho cậu ta xem bảng tên của em đi.”
Lý Phàm thản nhiên nói.


Cố Họa Y hờn dỗi trợn mắt nhìn Lý Phàm, đặt bảng tên của mình lên trên bàn.

“Tiến sĩ Hàn, chồng của tôi là người sáng lập tập đoàn Họa Vân Y, cho nên anh ấy là nhân viên số một của công ty, tôi là số hai, anh không cần phải kinh ngạc đâu.”
“Người, người sáng lập?”
Tiến sĩ Hàn kinh ngạc đến nổi da đầu đều muốn nổ tung, ba chữ người sáng lập đại biểu ý nghĩa gì, tiến sĩ Hàn vẫn hiểu.

Mình vừa mới làm cái gì vậy?
Vậy mà trong lúc vô tình mình đã đắc tội với người sáng lập công ty?
Hách Vạn Lý bất đắc dĩ dùng hai tay che kín mặt, đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Lý Phàm thu hồi bảng tên của mình: “Chúng ta lại nói đến lý do thứ hai của cậu, chỉ dựa vào việc sáng lập tập đoàn Họa Vân Y, chỉ bằng phương thuốc này là tôi đưa ra, cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh chất vấn cậu hay không?”
Trên trán của tiến sĩ Hàn toát ra từng hạt mồ hôi lớn như hạt đậu, cảm giác xấu hổ và hối hận đan xen ở trong lòng, làm cho tâm trạng của tiến sĩ Hàn vô cùng phức tạp.

“Mặc, mặc dù anh là người sáng lập, mặc dù anh đã lấy ra phương thuốc, nhưng mà nhưng mà anh không phải là người học y, về phương diện chuyên nghiệp anh vẫn không có tư cách chất vấn tôi.”
Tiến sĩ Hàn cứng cổ nói.

Lúc này, tiến sĩ Hàn thẹn quá hóa giận nên không thèm đếm xỉa tới, thầm nghĩ lấy những nhân vật không cúi đầu sợ cường quyền làm tấm gương, cảm thấy mình không thể bị Lý Phàm ngăn chặn được.

“Cho dù anh có khai trừ tôi, tôi vẫn muốn nói đề nghị của tôi là hợp lý nhất, nếu như các người không nghe theo đề nghị của tôi vậy thì đại biểu các người ngu ngốc không có đạo lý, sau này chắc chắn sẽ không thể kinh doanh tốt tập đoàn Họa Vân Y.”
“Tiến sĩ Hàn, cậu ngâm miệng lại được không hả!”

Hách Vạn Lý kéo tiến sĩ Hàn lại, có suy nghĩ muốn che miệng của anh ta.

Tiến sĩ Hàn tức giận bất bình nói: “Sự thật rõ ràng rồi, có bản lĩnh thì cứ để anh ta nói đề nghị của tôi có chỗ nào không hợp lý đi, anh ta chỉ cần nói cho tôi khâm phục khẩu phục, tôi, tôi sẽ quỳ xuống đất dập đầu gọi anh ta ông nội cũng được nữa là.”
Cố Họa Y khẽ thở dài, cảm thấy tiến sĩ Hàn là một người có IQ cao nhưng mà EQ lại thấp, bây giờ muốn giảng hòa giúp cho anh ta cũng là chuyện không thể.

“Đây là do anh nói đó, chờ một lát nữa đừng có nuốt lời.”
Lý Phàm cười nói.

“Ai nuốt lời là con chó, không, ai nuốt lời là cháu trai.”
“Vậy tôi liền nói chỗ bất ổn trong đề nghị của anh, anh nói là đề xuất căn cứ vào chi phí hạch toán, sau đó tôi sẽ hỏi anh hai chi phí mà anh đã tính là bao nhiêu, có chính xác với giá của một viên thuốc hay không.”
Tiến sĩ Hàn tính toán trong lòng một chút: “Chính xác với giá của mỗi viên thuốc, dùng di sơn sâm hai mươi năm thì giá thành là bốn nghìn rưỡi một hạt, dùng di sơn sâm mười năm thì giá thành một nghìn rưỡi một viên.”
“Viên uống màu xanh có giá nhập khẩu là bao nhiêu, giá thành của các sản phẩm tương tự trong nước là bao nhiêu, chi phí tiếp thị là bao nhiêu, thiết bị nhà bán lẻ nên có thêm bao nhiêu lợi nhuận, nếu như thực hiện theo phương án đã nói thì giá xuất xưởng của sản phẩm phải là bao nhiêu để có đủ lợi nhuận.”
Lý Phàm hỏi một đống vấn đề lớn, hỏi đến nổi làm tiến sĩ Hàn rối bời, có rất nhiều vấn đề tiến sĩ Hàn căn bản không cân nhắc tới.

“Chi phí nhập khẩu thuốc ‘màu xanh nhỏ’ rất thấp, không cao hơn ba nghìn, cụ thể là thấp bao nhiêu cũng không biết, chi phí của các sản phẩm cùng loại trong nước, bình thường, bình thường không cao hơn chín nghìn, về phương diện marketing tôi không hiểu… anh, anh nói những cái này có thể nghi ngờ tôi cái gì.”
Lý Phàm cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường.

“Bởi vì anh không hiểu marketing, không hiểu chi phí hạch toán, cho nên anh chỉ tính toán từ chi phí nguyên vật liệu, giá thành của một viên thuốc là bốn nghìn rưỡi cộng thêm phí marketing, giá thành của một viên thuốc ít nhất phải từ chín nghìn trở lên, nếu như chúng ta thêm 30% lợi nhuận, vậy thì giá của một viên thuốc xuất xưởng là mười hai nghìn.”
Hách Vạn Lý vỗ vỗ sau lưng tiến sĩ Hàn đang ngây ngốc: “Tiểu Hàn, đề nghị lúc nãy có cậu thật sự có chút không ổn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận