“Chết tiệt! Tôi biết sẽ như thế mà!”
Cletti tức giận nói.
Cánh tay biến dạng của Bruce đã chứng tỏ anh ta thua rồi, Cletti cảm thấy mình không cần xem tiếp trận đấu giữa Lý Phàm và Bruce nữa, Bruce đã là người tàn phế mất một cánh tay rồi, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Thompson tắt màn hình, tựa vào lưng ghế ra sức gãi đầu.
“Đây thật sự là nhiệm vụ khó khăn, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quay về nữa, tên Lý Phàm chết tiệt! Tôi muốn quay về tận hưởng cuộc sống.”
“Đại ca, ngày mai vẫn còn một trận đấu nữa, có lẽ chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác, chẳng phải vị ở Long Môn đó đang ở trong phòng bao à, có lẽ chúng ta có thể nhờ bà ta lấy chút thuốc cường hóa.”
Cletti cảm thấy chỉ có thuốc cường hóa ở Long Môn, mới có thể giúp quyền thủ đối phó với Lý Phàm.
Thompson nhíu mày, cảm thấy chưa chắc Long Hậu sẽ lấy thuốc cường hóa ra.
Nhưng đây là cách duy nhất trước mắt, nên thử một chút cũng không tổn thất gì.
“Được rồi, vậy cậu tới nói chuyện với bà ta thử đi, hy vọng bà ta có thể hào phóng một chút.”
Giọng điệu Thompson trầm thấp nói.
Cletti nhún vai, rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Trên võ đài, Bruce ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu, trong đầu đã hiện lên bóng dáng người nhà.
Giờ anh chỉ có thể chết trên võ đài, mới có thể bảo toàn tính mạng cho người nhà.
“Khốn khiếp, hôm nay chỉ có một người trong hai chúng ta có thể sống sót bước xuống võ đài! Chết đi!”
Bruce không hề cảm thấy đau đớn, mặc kệ cánh tay phải đã nát vụn xương, điên cuồng lao tới, vung nắm đấm bên trái về phía Lý Phàm.
Chỉ khi nào đánh nhau đến chết sống, mới có thể phân thắng bại, tình huống đảo ngược vào giây phút cuối cùng cũng từng xuất hiện trên võ đài, Bruce hy vọng mình sẽ là người may mắn đó, có thể sống sót đến lúc cuối cùng để xoay chuyển tình thế.
Lý Phàm lắc đầu, khinh thường: “Tôi chừa cho anh đường sống anh lại không đi, cứ nhất quyết đi vào đường chết, vậy thì đừng trách tôi đấy.”
Lúc Bruce lao tới, Lý Phàm liền nhấc chân lên đạp vào ngực anh ta.
Sức mạnh to lớn đó đập vào người Bruce, làm anh ta bay ngược ra ngoài như đạn pháo.
Lúc bay lơ lửng, Bruce cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sôi trào, rồi phun ra một ngụm máu.
Cảm giác chết chóc đã hiện lên đầu Bruce, anh cảm thấy hình như mình đang được bao bọc bởi nhiều ánh sáng, vô số thiên sứ đang bay lượn xung quanh anh, như thể Thượng Đế đã tới đón anh đi.
Bịch!
Bruce ngã phịch xuống sàn, lại phun ra một ngụm máu, rồi ánh mắt dần trở nên không còn sắc thái.
Dưới khán đài tĩnh mịch, mọi người đều chết lặng nhìn Lý Phàm.
Không ngờ Lý Phàm mới bị mọi người chế giễu, bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy, chỉ một đấm một đá, đã đánh chết Bruce nổi tiếng ở nước ngoài.
Lý Phàm liếc nhìn khán giả dưới võ đài, rồi mỉm cười làm động tác im lặng, như đáp lại lời chế giễu mà họ mới nói với mình.
Rồi Lý Phàm xoay người đi xuống đường ra trận, nhanh chóng rời khỏi võ đài.
Xoảng.
Long Hậu ném mạnh ly nước trong tay: “Quả nhiên vẫn là kết cục ngoài dự đoán này, xem ra quyền anh ngầm quốc tế cũng chỉ có tiếng mà không có miếng, không có cao thủ nào ra hồn cả.”
“Vâng, phu nhân nói đúng, tôi thấy bọn họ chỉ là người gánh hát rong, quyền anh ngầm quốc tế cái quỷ gì, đều chỉ là đồ cặn bã có chút thực lực.”
Trương Đức Võ phụ họa.
“Chúng ta về thôi, hy vọng trận chung kết ngày mai có thể đặc sắc hơn.”
Sắc mặt Long Hậu đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang suy nghĩ vô số điều.
Thực lực mà Lý Phàm thể hiện lại vượt ra ngoài dự đoán của Long Hậu, bà cảm thấy có lẽ bà nên suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu cứ tiếp tục mặc kệ Lý Phàm phát triển, e rằng hậu quả sẽ càng khó dự đoán hơn.
Trương Đức Võ vội vươn tay dìu Long Hậu, lúc ông đang dìu bà ta đứng dậy, thì cửa phòng bao bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Tôi là Cletti – ủy viên giải đấu, muốn chào hỏi Long Hậu Long Môn một lát.”
Long Hậu khẽ nhíu mày, lại ngồi xuống sofa, dùng ánh mắt ra hiệu Trương Đức Võ đi mở cửa.
Trương Đức Võ mở cửa ra, nhìn Cletti ở bên ngoài hỏi: “Cậu tới đây có việc gì không?”
“Tôi có chút chuyện muốn nói với Long Hậu, không biết ông có tiện cho tôi vào không?”
“Cậu vào trong đi.”
Long Hậu lạnh lùng nói.
Trương Đức Võ nhường đường, để Cletti đi vào phòng bao.
Cletti cung kính cúi người chào hỏi: “Long Hậu, tôi là Cletti – ủy viên hội ủy tổ chức cuộc thi quyền anh ngầm quốc tế.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau nói mục đích tới đây của cậu đi.”
Long Hậu không khách sáo nói.
“Vâng, thực lực mạnh mẽ của Lý Phàm đã vượt ngoài dự đoán của chúng tôi, nên để bảo đảm cuộc thi đấu diễn ra bình thường, chúng tôi muốn nhận được sự trợ giúp từ Long Môn.”
“Ha ha, Long Môn có thể giúp được gì trong cuộc thi của các cậu?”
“Chúng tôi cần một ít thuốc cường hóa của mấy người, ừm, chỉ cần liều lượng cho một người thôi, để sử dụng cho đối thủ của Lý Phàm vào ngày mai.” Cletti tươi cười nói.
Long Hậu và Trương Đức Võ nhìn nhau, ánh mắt hai người đều hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Long Hậu vốn định lấy thuốc cường hóa ra để giúp đỡ, nhưng không kịp móc nối với Cletti.
Giờ Cletti chủ động tìm tới cửa, vậy thì còn gì bằng.
“Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai tôi sẽ bảo Trương Đức Võ tới tìm các cậu, cứ để ông ấy tiêm cho người của các cậu.”
“Vâng, rất cảm ơn bà, thật sự cảm ơn bà đã giúp đỡ chúng tôi.”
Long Hậu khẽ ngáp một tiếng, mỉm cười nói: “Tôi hơi buồn ngủ rồi, nên phải về nghỉ ngơi trước.”
“Vâng vâng, vậy ngày mai tôi sẽ liên lạc với ông Trương này.”
Cletti tiễn Trương Đức Võ và Long Hậu ra khỏi quán huấn luyện quyền anh, nhìn hai người lên xe rời đi.
Sau khi Cletti quay về quán huấn luyện quyền anh, thì Lý Phàm và Sở Trung Thiên cùng bước ra từ góc hẻo lánh gần đó.
“Hai người lúc nãy là nhân vật lớn mà ông nói?” Lý Phàm hỏi.
“Đúng vậy, chính là hai người đó, bọn họ rất để tâm đến trận đấu của cậu.”
Rồi Sở Trung Thiên kể lại một lượt chuyện thi đấu dự bị.
Ông còn nhấn mạnh chuyện Trương Đức Võ yêu cầu video chiến đấu giữa Lý Phàm và Nộ Lãng.
Lý Phàm khẽ cười nói: “Ha ha, bọn họ định xem cho rõ thực hư về tôi à? Thật ngây thơ.”
Sở Trung Thiên cúi đầu không dám nói, cũng chẳng dám hỏi gì nữa, như biến thành pho tượng trong miếu.
Lý Phàm vỗ vai Sở Trung Thiên: “Được rồi, ông về đi, tôi cũng phải về đây.”
“Cậu nhất định phải cẩn thận, tôi thấy bọn họ đang có ý đồ xấu với cậu.”
“Ha ha, ông cứ yên tâm, bọn họ không uy hiếp được tôi đâu.”
Lý Phàm vẫy tay, nhanh chóng ra khỏi quán huấn luyện quyền anh, đi về phía Mercedes-Benz ở bên kia đường.
Lý Phàm đi tới bên chiếc Mercedes-Benz, thấy không có ai trong xe, thì nhíu chặt mày.
“Hai người bọn họ có thể chạy đi đâu chứ?”
Lý Phàm nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân đâu, nên lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hiểu Đồng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...