“Tuân lệnh, vậy bà xã tan làm về trước đi nhé, anh đi dạy Văn Hân lái xe đến tối mới có thể quay về.”
Lý Phàm cười nói.
“Anh cứ đi đi, anh phải dạy cậu ấy kỹ lưỡng một chút, đừng dạy dở chừng.”
“Tất nhiên rồi, nói thế nào cậu ta cũng là đại đệ tử đầu tiên của anh, tất nhiên anh phải chỉ dạy kỹ lưỡng rồi.”
Lý Phàm ra hiệu cho Khang Văn Hân, rồi mở cửa ra khỏi văn phòng.
Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân cũng đi ra theo, ba người cùng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ngồi vào chiếc Mercedes[1]Benz của Khang Văn Hân.
Khang Văn Hân khởi động xe rời đi, Trần Hiểu Đồng ôm cánh tay Lý Phàm nói: “Anh Lý Phàm, có phải anh sắp đi đấu võ đài đúng không? Anh nhất định phải dẫn em theo, em muốn tới đó cổ vũ cho anh.”
“Cô đi tới đó làm gì? Nói không chừng Trương Đức Võ cũng tới đó, cô cảm thấy cô thích hợp chạm mặt với ông ta à?”
Trần Hiểu Đồng nhất thời xụ mặt, bĩu môi nói: “Em không thèm gặp ông ta, ông ta là tên xấu xa, tên khốn khiếp mọc mụn nhọt từ đầu đến chân.”
“Đến lúc đó, cô và Văn Hân cứ đứng bên ngoài đợi tôi, tôi sẽ vào trong thi đấu, chắc chắn chưa tới nửa tiếng sẽ đi ra ngoài.”
Lý Phàm khẳng định.
“Sư phụ, người đừng qua lơ là, nhớ lại năm đó Quan Nhị Gia sơ ý mất Kinh Châu… phi, con lại nói lời đen đủi rồi, phi phi phi.”
Khang Văn Hân liên tục phun nước miếng, rồi nói tiếp: “Sư phụ, giờ chúng ta đi đâu đây? Nếu tới quán huấn luyện quyền anh, e rằng có hơi sớm.”
“Tất nhiên là hơi sớm rồi, chúng ta cứ tìm đại chỗ nghỉ nào đó, để ngồi nghỉ một lúc.”
Trần Hiểu Đồng bỗng sáng mắt, hưng phấn nói: “Em có biết một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, không bằng chúng ta tới đó ăn cơm đi?”
“Cũng được, cứ quyết định vậy đi.”
Lý Phàm nhắm mắt lại nói, như đại gia đang vung tay.
Trần Hiểu Đồng nói địa chỉ cho Khang Văn Hân, rồi không ngừng ríu rít khen nhà hàng nổi tiếng trên mạng đó tốt đến cỡ nào.
…
Trong quán huấn luyện quyền anh.
Bruce đang ngồi trong phòng nghỉ, nhìn chăm chú vào chiếc TV trước mặt.
Trên TV đang chiếu lại đoạn video đối chiến giữa Lý Phàm và Nộ Lãng lần trước.
Video đang chạy rất chậm, như thể Lý Phàm và Nộ Lãng đã biến thành hai ông lão, động tác chậm đến mức làm người khác giận sôi máu.
Một nhóm huấn luyện viên quyền anh đang ngồi sau lưng Bruce, ai cũng nghiêm mặt nhìn hình ảnh trên TV.
“Tôi đã xem đoạn video này vô số lần rồi, nhưng vẫn không thể nhìn ra cậu ta dùng lực bằng cách nào, thậm chí tôi cảm thấy lúc anh ta xuất chiêu, cơ thể anh ta không hề nhúc nhích, hoàn toàn không phù hợp với phương thức dùng lực hiện đại.”
“Đúng vậy, bình thường sẽ thông qua sự chuyển động của chân eo vai và cùi chỏ, để phát huy sức mạnh toàn thân, nhưng động tác của Lý Phàm hoàn toàn không như vậy, như thể cậu ta chỉ dựa vào sức mạnh của đôi tay, cũng dễ dàng trêu chọc giết chết Nộ Lãng.”
“Đối thủ này làm người khác rất đau đầu, Bruce, cậu phải chuẩn bị thật tốt để đối chiến, tôi khuyên cậu tốt nhất nên dùng ít thuốc trước, một mặt để làm giảm cơn đau, mặt khác là tăng cường hoạt động các dây thần kinh trong não bộ, để cậu phản ứng nhanh hơn.”
Mấy huấn luyện viên đang tìm nhược điểm của Lý Phàm, để giúp Bruce giành chiến thắng.
Nhưng sự mạnh mẽ của Lý Phàm đã làm bọn họ tuyệt vọng, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra cách để giúp Bruce thông qua kỹ thuật, nên quyết định dùng chiêu phụ.
Thuốc đặc thù có thể tăng tốc độ phản ứng, hơn nữa còn làm giảm khả năng nhận biết cơn đau, tương đương với việc tăng cường khả năng đối kháng và phản ứng.
Trong các trận thi đấu quyền anh ngầm quốc tế lúc trước, cũng có không ít lần xuất hiện tình huống phải dùng thuốc, nhưng đa số đều là người không có khả năng giành chiến thắng.
Bruce nghiến chặt răng, trận chiến này rất quan trọng với anh, vì Thompson và Cletti đã hạ lệnh bắt buộc với anh, nếu không thể đánh thắng Lý Phàm, thì anh chỉ có thể chết trên võ đài, bằng không cả nhà anh sẽ bị liên lụy.
“Tên da vàng chết tiệt này, anh ta luyện võ công trong truyền thuyết à? Khốn khiếp, sao năm đó tôi lại không đi học võ thuật?”
Bruce oán hận nói.
“No no no! Bruce, cậu nói vậy là sai rồi, thật ra võ thuật phương Đông chẳng có gì cả, hoàn toàn không thể so bì với kỹ thuật quyền anh MMA của chúng ta được, mấy môn võ đó hoàn toàn chỉ là trò mèo, chẳng khác gì aerobics.”
“Tôi cũng thấy thế, tôi đã đấu với không ít người được gọi là cao thủ công phu, nhưng không ai có thể đánh đấm, bọn họ vẫn đang chìm đắm trong thần thoại do mình tạo ra, công phu chỉ là câu chuyện đẹp đẽ mà thôi.”
Mấy huấn luyện viên quyền anh lần lượt phản bác Bruce, cảm thấy công phu hoàn toàn không thực dụng, thậm chí còn tìm video của mấy đại sư võ thuật, để Bruce quan sát kỹ lưỡng.
Bruce xem xong mấy video gần giống như aerobics này, thì vỗ mạnh vào trán: “Được rồi, vậy chẳng lẽ mấy Hàn Long Thập Bát Chưởng mà Lý Phàm nói cùng cái chết của Nộ Lãng đều là giả?”
“Chuyện này, tôi cảm thấy cậu ta đang nói bừa, quấy nhiễu chúng ta, để cậu phân tâm, nên cậu đừng bị mắc lừa.”
“Nếu không có cách gì hay, thì tiêm thuốc đi, ông đi chuẩn bị thuốc đi, tôi muốn tăng liều lượng.”
Bruce hung hăng nói.
Nếu đã quyết định dùng thuốc, thì Bruce cảm thấy nên tàn nhẫn với mình một chút, cực kỳ dứt khoát tăng liều lượng thuốc.
“Bruce, cậu chắc chứ? Nếu tăng liều lượng, cơ thể cậu chỉ có thể duy trì 10 phút trên võ đài, vì quá 10 phút thuốc sẽ gây ra tác dụng hôn mê.”
Một huấn luyện viên nhắc nhở.
“10 phút là đủ rồi, nếu trong vòng 10 phút mà tôi vẫn chưa đánh chết anh ta, thì tôi chỉ có một con đường chết.”
Bruce nghiêm túc nói.
Toàn bộ huấn luyện viên quyền anh đều im lặng, vì Bruce nói đúng sự thật.
Nếu Bruce vẫn không thể nghiền ép Lý Phàm sau khi sử dụng thuốc, thì cho dù anh ta nắm giữ thời gian vô hạn, cũng không thể nào đánh thắng Lý Phàm.
“Để tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe của cậu, để xác định xem dùng bao nhiêu liều lượng.”
“Tôi sẽ đi báo cáo với cậu Cletti, dù gì cũng cần sự xét duyệt phê chuẩn của họ về liều lượng thuốc.”
Các huấn luyện viên quyền anh lần lượt bận rộn, còn Bruce vẫn ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn đoạn video chiếu đi chiếu lại về một động tác của Lý Phàm trên TV.”
Rất nhanh bác sĩ đã đi vào phòng nghỉ ngơi, tiến hành rút máu nhanh chóng kiểm tra, rồi thu thập thông tin cơ bản về sức khỏe Bruce.
Cletti nghiêm mặt đi vào phòng nghỉ, nhìn bác sĩ hỏi: “Thế nào? Liều giới hạn có thể tiêm là bao nhiêu?”
“Dựa vào trạng thái cực hạn, thì có thể tăng liều lượng lên gấp ba, cậu ấy sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, tốc độ phản ứng trong não bộ sẽ tăng lên gấp năm so với trước, nhưng sức mạnh và tốc độ cơ thể sẽ không theo kịp não bộ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...