Thiếu Chủ Bí Mật


Lý Phàm đã thức dậy từ sớm, ở trong bếp nấu bữa sáng.

Vương Cẩn Mai kéo Trần Hiểu Đồng ngồi ở sô pha, hỏi han chuyện hôm qua cô ta và Vương Tông Huyền gặp mặt.

Trần Hiểu Đồng có hơi ngại ngùng không biết nói như nào, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Cố Họa Y.

“Mẹ, mẹ đừng nhắc tới nữa, anh họ căn bản không thích hợp với Hiểu Đồng, mẹ vẫn là đừng tác hợp bừa nữa.”
Cố Họa Y có hơi bất lực nói.

“Mẹ đây sao là tác hợp bừa được chứ, gần đây anh họ của con rất có danh khí, nghe nói mấy ngày nữa còn được lên TV đó.”
Vương Cẩn Mai cảm thấy cháu trai của nhà mình rất được, ít nhất so với thằng con rể vô dụng trước mắt thì tốt hơn nhiều.

“Hiểu Đồng à, cháu phải nghe lời của dì, Tông Huyền đứa trẻ này cháu phải suy nghĩ cho kỹ, người trẻ tuổi tiếp xúc nhiều hơn thì có thể phát hiện cái tốt của đối phương rồi.”
Trần Hiểu Đồng ngại ngùng mỉm cười nói: “Dạ dạ, được ạ dì, cháu sẽ cố gắng, cháu đi xem anh Lý Phàm có cần giúp đỡ gì không, dì và chị Họa Y nói chuyện trước.”
Tìm một cái cớ vội vàng rời khỏi, Trần Hiểu Đồng chuồn vào trong bếp.

Lý Phàm đang luộc trứng gà nhìn thấy Trần Hiểu Đồng đi vào, mỉm cười hỏi: “Cô đây là bị làm sao thế, ở bên ngoài đợi ăn cơm đi, trong này không cần cô giúp.”
Trần Hiểu Đồng lộ ra vẻ khổ sở đáng thương, hai tay túm lấy cánh tay của Lý Phàm mà lắc lắc: “Anh đừng đuổi em ra ngoài, dì thật sự quá khủng bố rồi, em không chịu nổi, em sẽ nấu cơm giặt quần áo, làm ấm giường cũng rất giỏi, anh thu giữ em đi.”
“Đừng nói linh tinh, thu giữ cô mà tôi phải ngủ phòng khách rồi, tôi ngược lại hận không thể kêu Họa Y ném cô ra ngoài.”

Lý Phàm có hơi bất mãn nói.

Trần Hiểu Đồng bĩu môi, chống hông.

“Em cũng không kém chị Họa Y, hay là em buổi tối chạy tới làm ấm chăn cho anh, tuyệt đối khiến anh thoải mái vô cùng.”
Trần Hiểu Đồng mượn cơ hội nửa thật nửa giả thăm dò Lý Phàm.

Nếu như đổi thành người đàn ông khác sợ là đã chảy nước miếng gật đầu đồng ý từ lâu, nhưng Lý Phàm không chút dao động cũng không có.

Nghiêm túc cầm thìa vớt trứng gà đã luộc chín bảy phần ra đĩa, Lý Phàm nhét cái đĩa đồ ăn vào trong tay Trần Hiểu Đồng.

“Mau ăn đi, như thế thế giới sẽ trong lành rồi.”
Trần Hiểu Đồng ngây ngốc cầm đĩa đồ ăn, cảm thấy cả người đều không tốt.

Đây là cái tình huống gì?
Lẽ nào cô ta đây là bị từ chối rồi?
Cảm thấy trái tim rất mệt, giống như câu dẫn Lý Phàm là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Mấu chốt vẫn là hoàn cảnh không đúng, nếu như có thể cô nam quả nữ ở chung một phòng, sợ là Lý Phàm sớm đã trở nên thú tính rồi, bộ dạng của anh bây giờ nhất định là giả bộ!
Lý Phàm thấy Trần Hiểu Đồng ngẩn ra, nghiêng đầu nói: “Còn không mau ra ngoài chuẩn bị ăn cơm, sững ra đó phát ngốc cái gì.”
“Em, em rất cảm động, cảm động tới mức đều muốn lấy thân đền đáp.”
Trần Hiểu Đồng yếu ớt nói.

“Được rồi, đừng ở đây diễn với tôi nữa, nếu như lát nữa Họa Y hiểu lầm rồi, tôi thật sự sẽ muốn trực tiếp ném cô ra ngoài đấy.”
Đối diện với sự uy hiếp của Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng chỉ có thể bĩu môi đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa bếp thì Trần Hiểu Đồng đụng phải Cố Họa Y, nhìn thấy Cố Họa Y cách phòng bếp chỉ có mấy bước chân, trong lòng Trần Hiểu Đồng thầm nói thật nguy hiểm.

Nếu như vừa rồi làm ra hành vi xúc động gì đó, vậy không phải sẽ bị Cố Họa Y phát hiện rồi sao, thật là hoàn cảnh thật nguy hiểm, lẽ nào Lý Phàm muốn giả bộ dáng vẻ chính nhân quân tử.

“Chị Họa Y, đây là trứng mà Lý Phàm vừa luộc cho em, chị đi ăn trước đi, em lại vào bếp bê đồ.”
“Ồ, hai người vừa rồi nói cái gì.”
Cố Họa Y giả bộ tùy ý hỏi.

Dù sao Trần Hiểu Đồng cũng là một đại mỹ nữ, cộng thêm Cố Họa Y có thể cảm nhận được Trần Hiểu Đồng đối với Lý Phàm dường như có vài suy nghĩ, cho nên có hơi cảnh giác Trần Hiểu Đồng và Lý Phàm ở riêng với nhau.


“Không nói gì cả, em nói chuyện anh Lý Phàm đều không thèm để tâm, thật sự sắp khiến em tức chết rồi.”
Trần Hiểu Đồng tức đùng đùng nói, trong lòng là thật sự rất giận.

“Lý Phàm chính là kiểu như vậy, EQ thấp một chút, cô đừng tính toán với anh ấy, cô ngồi ăn trước đi, tôi vào trong xem thử.”
Cố Họa Y ấn Trần Hiểu Đồng ngồi xuống, sau đó đi vào phòng bếp.

Lý Phàm nhìn thấy Cố Họa Y bước vào, mỉm cười rạng rỡ vẫy tay với Cố Họa Y, gắp một miếng giăm bông vừa chiên xong, nói: “Bà xã tới thử xem, vừa chiên xong, hương vị rất không tệ.”
“Em sao thấy anh có hơi giống như chốt dạ vậy, vừa rồi sẽ không làm chuyện xấu gì chứ.”
Cố Họa Y đanh mặt nói.

“Oan uổng quá bà xã, anh sao có thể làm chuyện xấu.”
“Nhưng em thấy Trần Hiểu Đồng vui vẻ như vậy, vừa rồi anh có phải cũng gắp giăm bông đút cho cô ấy ăn không.”
Trong lòng Cố Họa Y có hơi ghen, tuy biết mình như này có hơi vô lý làm loạn, nhưng không nhịn được mà làm như vậy.

“Lời không được nói bừa, anh căn bản không nhìn trúng cô nhóc đó, hay là hôm nay trực tiếp để cô ấy tới bệnh viện là được rồi, giăm bông của anh rất đắt, tuyệt đối không thể cho em ấy ăn.”
“Hừ, em sẽ không để cô ấy đi, giữ cô ấy lại để khảo nghiệm anh, xem thử anh có phải cũng là kẻ lăng nhăng không.”
Cố Họa Y khịt mũi, mở cái miệng anh đào ra, ra hiệu Lý Phàm đút cho mình.

Lý Phàm gắp miếng giăm bông, nhẹ nhàng đưa lên miệng Cố Họa Y, đầu lưỡi nhỏ của Cố Họa Y linh hoạt cuộn lại, cuốn miếng giăm bông vào trong miệng.

“Ừm, hương vị quả thật không tồi, hình như không phải là giăm bông trong nước hay chiên nhỉ?”
Cố Họa Y sau khi thưởng thức một phen thì hỏi.

“Bà xã thật lợi hại, đây là giăm bông của Tây Ban Nha, đã muối hơn ba mươi năm, anh sau khi dùng rượu vang và hương thảo ngâm thì đem chiên, hương vị rất không tầm thường, ngoài bà xã mà anh yêu thương nhất nhất ra, người khác đều không ăn được.”

Cố Họa Y lườm yêu Lý Phàm một cái, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào, trong lúc xúc động đã đưa bàn tay trắng trẻo vòng qua cổ của Lý Phàm, kiễng chân hôn môi.

“Thật thơm, nấu cái gì thơm vậy.”
Trần Hiểu Đông khịt khịt mũi đi vào trong bếp thì nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y đang ôm hôn nhau, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng một mảng.

Bị Trần Hiểu Đồng phá hỏng bầu không khí tuyệt vời, Lý Phàm rất bực tối lườm Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng tay trái che mắt, chua xót nói: “Em, em cái gì cũng không nhìn thấy, mắt của em không tốt có hơi mù, cái đó hai người tiếp tục, em ra ngoài trước.”
Xoay người rảo bước đi ra khỏi bếp, Trần Hiểu Đồng hận không thể cầm giày da đập Lý Phàm một trận, làm người thật sự quá tiêu chuẩn kép rồi.

Cô ta đã giả bộ giống như thầy dạy ám thị câu dẫn Lý Phàm như thế, nhưng Cố Họa Y đi vào mới một lát, Lý Phàm đã diễn một màn kích tình với cô rồi?
Lẽ nào là cô ta không đủ xinh đẹp?
Không đủ động lòng người?
Hay là cô ta quá không biết câu dẫn đàn ông?
Trần Hiểu Đồng ngồi trên ghế mà rất buồn bực, bắt đầu suy nghĩ ngược về vấn đề của mình.

Cố Họa Y có hơi xấu hổ bê đĩa đồ ăn ra, ngồi ở đối diện Trần Hiểu Đồng cúi thấp đầu nói: “Mau ăn đi, ăn xong tôi tới công ty, có cần đưa cô tới bệnh viện không?”
“Em, em không tới bệnh viện, em theo chị tới công ty là được rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui