Thiếu Chủ Bí Mật


Tên đàn ông cao lớn mở cửa kia xua xua tay, thị ý Long Đào và Lý Phàm mau mau vào trong, bởi vì lúc nãy Long Đào nôn oẹ, tên đàn ông cũng không có đánh giá kỹ Lý Phàm.

Bởi vì Tiền Sáng Mắt đã đưa người tới, trong lòng tên đàn ông cũng to gan hơn, cảm thấy Long Đào không thể gây ra sóng gió gì, cho nên bước soát người cũng bị qua loa rồi.

Long Đào có chút căng thẳng mà nhìn Lý Phàm một cái, nghiến răng đi vào trong.

Lúc này ngửa cổ ngẩng đầu gì thì cũng có thể bị kề dao vào cổ, chỉ có thể cúi đầu xuống, mà Long Đào đã đặt cược bên Lý Phàm rồi.

Cậu ba Lâm ngồi trên xích đu, bưng ly rượu vang nghiêng đầu nhìn Tiền Sáng Mắt ở bên cạnh.

Tiền Sáng Mắt mặc một thân đường trang màu đỏ, trên khuôn mặt trắng nõn có một khí tức ưu nhã, trông không giống với vũ phu cực kỳ hung ác, nói ông ta là giáo sư đại học chắc là cũng sẽ có người tin nữa đó.

Đằng sau Tiền Sáng Mắt có mười mấy tên đàn ông mặc đồ luyện công màu đen đang đứng, mấy tên đàn ông cao lớn đó tên nào tên nấy cũng dữ tợn, trông hung ác cực kỳ.

Chú Bào nhẫn nhịn sự đau đớn nơi vết thương trên chân, dùng tư thế sài lai mà ngồi trên chiếc ghế bành, trò chuyện cùng với hai người.


“Cậu ba à, sư đệ Tiền Sáng Mắt của tôi trước giờ luôn danh dự vang lừng, chỉ cần lấy được tiền thì tuyệt đối sẽ xử lý chuyện ổn thoả, chuyện lần này cậu cứ yên tâm, có sư đệ Tiền Sáng Mắt của tôi, còn có mấy anh em của cậu ấy nữa, tuyết đối hoành hành ở Hàn Thành sẽ không có địch thủ.”
Tiền Sáng Mắt mỉm cười ôn hoà, xua tay nói: “Sư huynh nói quá rồi, làm việc thì uy tín là cần thiết nhất, người tập võ như chúng ta không thể kiếm đồng tiền bất nghĩa được, nhận tiền của người đó đương nhiên phải giải trừ tai họa thay cho họ rồi.”
“Còn về hoành hành ở Hán Thành không có địch thủ thì càng không dám nói, ai cũng nói núi cao còn có núi cao hơn, mấy năm nay tôi làm chuyện gì cũng gắn liền với hai chữ khiêm tốn, cho dù có thể đánh hết địch thủ trong thiên hạ đi nữa, thì tôi cũng sẽ nói công phu và bản lãnh của mình không cao.”
Tiền Sáng Mắt khởi động chế độ giả vờ giả vịt, khiến cậu ba Lâm lập tức học được rất nhiều thứ.

Bản thân mình mấy năm nay đều dùng khí thế áp bức người khác, căn bản không có lĩnh hội được tinh tuý giả vờ giả vịt, vị Tiền Sáng Mắt trước mắt này thật đúng là điển hình của các vị cao nhân, giả vở giả vịt một cách vô cùng mới mẻ thoát tục.

“Cái mà ngài nói thật sự rất hay, hai chữ khiêm tốn mới là tinh tuý, hôm nay tôi đã học được rất nhiều thứ từ ngài, sau này tôi cũng phải thử khiêm tốn giản dị một chút.”
Cậu ba Lâm cười ha ha mà nói.

Tên đàn ông cao lớn đưa Long Đào và Lý Phàm vào trong sân đi đến bên cạnh của cậu ba Lâm, thấp giọng nói: “Cậu ba, Long Đào tới rồi.”
Cậu ba lâm liếc nhìn Long Đào và Lý Phàm đang cúi đầu kia, ánh mắt loé qua một tia khinh miệt, trong đầu đang nghĩ xem nên làm thế nào để khiêm tốn.

Chú Bào nhíu mày thay đổi tư thế, cảm thấy ngồi như vậy thật sự chỗ nào cũng khó chịu, vẫn là cảm thấy nằm sấp dễ chịu nhất, đáng tiếc là bây giờ không tiện để nằm sấp.

Chú Bào đang khó chịu cũng không có chú ý tới Long Đào và Lý Phàm, bởi vì có Tiền Sáng Mắt ở bên cạnh, chú Bào cảm thấy vấn đề an toàn không cần phải suy nghĩ nữa, lúc này ai đến gây chuyện thì cũng giống như thiêu thân bay vào lửa thôi.

Tiền Sáng Mắt quét nhìn Long Đào và Lý Phàm một cái, nhìn thấy bước chân hai người không vững, trực tiếp xếp hai người vào hàng kém cỏi, chả thèm nhìn hai người thêm nữa.

“Cậu ba, tại hạ Long Đào đến gặp cậu, hy vọng có thể, có thể bàn chuyện hợp tác.”
Long Đào miễn cưỡng mà chắp tay nói.

“Bàn hợp tác à, được thôi, anh nói xem nên bàn thế nào, muốn cách thức hợp tác như thế nào, anh nói nghe trước xem.”
Cậu ba Lâm hờ hững mà nói, trong lòng nghĩ nên làm sao mới có thể giả vờ khiêm tốn tốt hơn.

Ở buổi tiệc rượu mất mặt như vậy, vậy thì càng phải dùng võ nghệ giả vờ lớn hơn để cứu lại mặt mũi, nếu không thì sau này không còn ngẩng đầu lên gặp ai được nữa.

Long Đào sững sờ một hồi, cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, cho dù bàn hợp tác thì cũng phải do cậu ba Lâm đưa ra chỉ thị chứ?

Không lẽ bị cậu ba Lâm nhìn thấu rồi?
Nhưng cũng không giống mà, nếu như thật sự bị cậu ba Lâm nhìn thấu rồi thì lúc này đã bị một đám người cầm súng chĩa vào rồi.

Hay là nói cậu ba Lâm đang định chơi trò mèo vờn chuột, từ từ chơi đùa mình và Lý Phàm?
Mẹ nó, đợi anh thì không phải sẽ bị cưỡng chế khom người xuống nhặt xà phòng sao, lúc đó thì một đời anh minh cũng coi như xong rồi.

Đáy lòng Long Đào bất an mà nghĩ, đã quên mất trả lời cậu ba Lâm rồi.

Lý Phàm nhẹ nhàng đụng đụng Long Đào, thấp giọng nói: “Mẹ nó đừng lơ đễnh như vậy chứ.”
Long Đào lúc này mới tỉnh hồn lại, gật đầu khom lưng mà nói: “Coi cậu ba nói kìa, sao tôi có thể nói làm sao chứ, nhà cậu làm ăn lớn, tôi chưa từng làm ăn qua, đương nhiên để cậu nói xem nên làm thế nào rồi.”
“Nhà tôi nào phải làm ăn lớn gì, nhà tôi chỉ là mấy cơ sở làm ăn nhỏ nhặt, cũng chả khác các người là bao, một lão đại như anh từ xa tìm tới, chắc chắn là đã có suy nghĩ rồi, cứ nói suy nghĩ của anh ra đi, sau đó chúng ta lại bàn kỹ hơn.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ ôn hoà của cậu ba Lâm, Lý Phàm khẽ có chút ngạc nhiên, cảm thấy mình có phải đã gặp phải cậu ba Lâm giả mạo rồi không.

Rõ ràng là người huênh hoang như vậy, sao lại đột nhiên ôn hoà, hay là nói cậu ba Lâm bị doạ sợ đến teo gan rồi, tính cách cũng thay đổi 180 độ.

Long Đào ngây ngốc mà nhìn cậu ba Lâm, do dự chần chừ, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Tôi nghĩ như thế này, tôi đây đều là nhà nhỏ nghiệp nhỏ, từ từ nhập hàng với cậu, dần dần mở rộng việc làm ăn.”
“Đương nhiên, nếu như cậu có thể chi viện cho tôi một tay, trực tiếp bán chịu cho tôi, tôi dám bảo đảm trong một năm có thể khiến hàng của nhà họ Lâm hoành hành trong tỉnh, tuyệt đối chiếm cứ phần lớn thị trường trong tỉnh.”
Cậu ba Lâm nghe xong thì gật đầu: “Anh nói nghe hay lắm, suy nghĩ rất to gan, đúng là rất to gan.”
“He he, cậu ba quá khen rồi, tôi đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi, có thành hay không là do cậu quyết định.”
Long Đào khom lưng nói.


“Nói anh một câu to gan là anh liền muốn lên trời rồi sao? Còn mẹ nó bán chịu nữa chứ, anh thật đúng là to cái gan chó, mẹ nó thật là dám nghĩ! Hàng của ông đây bán cho nước ngoài đều là giao dịch trao tận tay, muốn bán chịu không có cửa đâu!”
Cậu ba Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, thần sắc trở nên có vài phần hung dữ.

Long Đào lập tức sững người, cảm thấy cậu ba Lâm có khi nào là tuổi chó không, mặt chó còn thay đổi nhanh hơn người nữa.

“Không phải, tôi, tôi chỉ là nói ra suy nghĩ thôi, không có nói là phải làm như tôi nói mà, cậu ba xin minh giám cho!”
Long Đào nói với khuôn mặt khổ sở.

“Không có thực lực thì đừng tới bàn hợp tác với tôi, tưởng chân của cậu ba Lâm tôi là ai cũng có thể ôm vào sao.”
Cậu ba Lâm nói xong thì nhìn sang Tiền Sáng Mắt: “Hay là cho thủ hạ của ông hoạt động một chút đi, cũng để tôi mở mang tầm mắt phong phạm cao nhân của bọn họ.”
“Được thôi, Mãng Tử, cậu đi xử lý hai thằng đó đi, để cậu ba nhìn thấy thực lực của bang phái chúng ta, ngày mai đi xử lý thằng Lý gì đó, cũng để cậu ba đầy lòng tin.”
Tiền Sáng Mắt lớn tiếng nói, sau đó có một người đàn ông cao lớn bước ra từ đằng sau.

Người đàn ông nở nụ cười ngây ngô: “Lão đại yên tâm, không phải chỉ là hai tên kém cỏi thôi sao, không đủ cho tôi đấm hai đấm nữa, tuyệt đối sẽ đánh sấp mặt bọn chúng cho các người xem.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận