Thiếu Chủ Bí Mật


“Lập uy?”
Sở Trung Thiên gãi đầu: “Dùng trận đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế để lập uy, thế thì quá khoa trương, đừng nói là trong nước, ngay cả trên quốc tế cũng không dám làm như vậy.”
“Không có cách nào, tình huống khá phức tại, rất nhiều thứ cũng thể nói chi tiết với ông, tôi cần phải để lộ ra một chút thực lực, nếu không, sợ là có một số người sẽ có những suy nghĩ khác.”
Lý Phàm muốn để lộ ra thực lực của mình là muốn để cho Long Hậu nhìn thấy, cũng là muốn để cho bát đại long vương nhìn thấy, chỉ có thể hiện ra thực lực của mình mới có thể khiến những người không phục mình sợ hãi, cũng có thể khiến những người ở phía trung lập đổ về phía mình.

Bây giờ trong Long môn, thái độ của bát đại long vương đều rất mập mờ, bao gồm cả long vương thứ 8, Bát gia bên ngoài thì giả vờ quỳ gối nhưng bên trong cũng có sự tính toán.

Giữa Long Hậu và Lý Phàm nếu như chưa đến giai đoạn chẳng biết mèo nào cắn mủi nào, chỉ sợ bát đại long vương sẽ không thể hiện rõ thái độ của mình.

Lý Phàm cần phải giành được sự chú ý của bọn họ, ít nhất cũng phải khiến họ sợ mình, chỉ có như vậy Lý Phàm mới có thể có nhiều thời gian đọ sức với Long Hậu.

Sở Trung Thiên không biết tình hình bây giờ của Lý Phàm, nhưng Lý Phàm có thể nói ra nhiều như vậy, Sở Trung Thiên đại khái có thể đoán ra một số thứ.

“Vậy thì tốt, giai đoạn vòng loại của trận thi đấu quyền anh bất hợp pháp đã ra lò, thông tin đối thủ của cậu tôi sẽ lưu ý, có lẽ người mạnh nhất trong vòng loại không có một ai, vì vậy cậu cần phải chuẩn bị thật tốt, tên tiểu tử kia vô cùng thích giết người, người luyện cùng anh ta đều đã chết.”
Sở Trung Thiên nói xong, lấy điện thoại ra, mở một đoạn video, sau đó đưa điện thoại cho Lý Phàm.


Lý Phàm cầm lấy điện thoại để xem, sau khi tính toán trong lòng một chút, đã có sự hiểu biết đại khái về đối thủ.

“Anh Lý, anh đừng xem thường cậu ta, ở trong trại huấn luyện cậu ta vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực của mình, ngoài ra, còn có liên quan đến tình hình gần đây của cậu ta, tôi sẽ nói cho cậu nghe, cậu ta tên là Nộ Lãng, là dung sĩ da đên từ trong thánh địa Rừng đen đi ra, trong Rừng đen năm nay chỉ có một mình anh ta sống sót đi ra.”
“Trước đây tôi cũng không biết rừng đen, hỏi Cletti, là người mà quyền anh bất hợp pháp quốc tế cử đến để thực thi nhiệm vụ, Cletti nói những là những tên da đen từ Rừng đen sốt sót đi ra, đều là những đấu sĩ mạnh nhất.”
“Ba người da đen vô địch trận đấu quyền anh bất hợp pháp nổi tiếng trước đây đều đi ra từ rừng đen, Cletti nói theo những số liệu đã được phân tích, Nộ Lãng còn mạnh hơn ba vị tiền bối lúc trước của cậu ta, thậm chí Nộ Lãng có khả năng sẽ giành chức vô địch trong trận đấu quyền anh bất hợp pháp này.”
Sở Trung Thiên lo lắng giới thiệu tình hình, lo lắng Lý Phàm vì sự bất cẩn của mình mà lúc lên đài thi đấu đánh giá thấp đối thủ của mình.

Cho dù Lý Phàm không hề đánh giá thấp đối thủ, Sở Trung Thiên lo lắng Lý Phàm sẽ không đánh lại được Nộ Lãng.

Bởi vì Nộ Lãng thực sự quá mạnh, được xem như là người mạnh nhất mà Sở Trung Thiên nhìn thấy, đương nhiên cũng vì Lý Phàm chưa thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình.

Lý Phàm cười nói: “Được rồi, tôi hiểu ý của ông, lúc tham gia thi đấu tôi sẽ nghiêm túc, đúng rồi, mấy người ngoại quốc của tổ chức thi đấu có hành động bất thường gì không?”
“Không có, mấy ngày nay bọn họ ngoại trừ ngủ, khoảng thời gian còn lại về cơ bản đều ở cùng nhau, bọn họ đều bận rộn chuyện của trận thi đấu, không có thời gian làm chuyện khác.”
“Ồ, vậy thì tốt.”
Lý Phàm nhớ đến sự biến mất một cách kỳ lạ của thi thể Trần Phú, đoán nó có liên quan đến mấy người Cletti, nhưng nghe những gì Sở Trung Thiên nói, Lý Phàm lại có chút nghi hoặc.

Ngay khi Sở Trung Thiên đang muốn nói gì đó, bên ngoài phòng bao truyền đến tiếng hét của nhân viên phục vụ: “Mấy anh, các anh không thể như vậy, các anh không thể xông vào phòng bao!”
“Cút ra, còn ngăn cản nữa tôi sẽ đánh cô, ông đây sẽ đánh phụ nữ đó!”
Sự nhấn mạnh của người đàn ông có chút kỳ lạ, lời nói mang theo một sự nhấn nhá một cách kỳ lạ, nghe giống như khẩu âm hỗn hợp của một vài địa phương.

“Anh Lý, anh ngồi đây, tôi đi xem là chuyện gì.”
Sở Trung Thiên cau mày, cảm thấy bất mãn với việc có người làm loạn trong quán trà.

“Đi đi, cẩn thận một chút.”
Lý Phàm căn dặn một câu.

Sở Trung Thiên vừa đi đến trước cửa phòng bao, cửa phòng bao lại bị đá từ bên ngoài, mở ra, mấy người đàn ông to lớn mặc đường trang đang đứng ở ngoài cửa.

“Các người làm gì vậy!”

Sở Trung Thiên tức giận hét lên.

“Đừng cản đường, ông đây đến tìm người!”
Người đàn ông cầm đầu liếc nhìn Lý Phàm, sau đó đưa tay trái ra sau ra hiệu.

Đôi mắt của vài người đàn ông phía sau đồng thời sáng rực lên, đều hít một hơi thật sau, làm ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

“Cả Hán Thành này đều là địa bàn của ông đây, dám ngông cuồng trên địa bàn của ông, các người muốn tìm cái chết sao.” Sở Trung Thiên lấy ra khí thế của lão đại, chuẩn bị dùng khí thế uy hiếp mấy người này.

“Mẹ nó, mau cút ra, nếu không ông đây sẽ giết chết ông.”
Người đàn ông cầm đầu đẩy Sở Trung Thiên ra.

Đồng tử của Sở Trung Thiên co rút lại, cảm thấy một cái đẩy này của đối phương không đơn giản, mà là dùng ám kình, vì vậy Sở Trung Thiên lùi về phía sau tránh được cái đẩy của đối phương.

“Haha, ông cũng có bản lĩnh đó, biết tránh thì mau cút ra, không phục thì ra tay với ông đây, ông đây là tay đánh mạnh nhất ở phố Hương Sơn, tổ tiên của công phu đại hồng quyền.”
Sở Trung Thiên nheo mắt lại, lộ ra hình hổ hạc, đưa tay lên làm thế: “Ngũ hình quyền môn hạ Sở Trung Thiên, xin chỉ giáo!”
“Hội trưởng phân hội đại hồng quyền Trần Gia Đạt, đến đi!”
Trần Gia Đạt nói xong, lập tức lao về phía Sở Trung Thiên, hai tay đánh vào điểm yếu của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên biến quyền thành móng, nắm lấy hai nắm tay của Trần Gia Đạt.

Hai người đều là loại tuyển thủ tốc độ, động tác vô cùng nhanh, bước chân vô cùng nhẹ, trong nháy mắt đã trải qua năm sáu chiêu.


Trong lúc va chạm, Sở Thiên Trung có chút thiệt thòi, cộng thêm tuổi già, phản ứng và tốc độ đều không bằng Trần Gia Đạt.

Lúc đến chiêu thứ mười, Trần Gia Đạt dùng công phu trọng thủ, một quyền đấm vào lòng bàn tay đang phòng thủ của Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên bị đánh lùi về sau mấy bước, cuối cùng mất đi sự thăng bằng, nằm trên mặt đất.

“Haha, chỉ có một chút bản lĩnh như vậy mà cũng muốn ngăn cản tôi, đúng là không tự lượng sức mình.”
Trần Gia Đạt đắc ý nói.

Sở Trung Thiên chịu đựng một quyền, khuôn mặt trở nên tái nhợt, không ngừng thở dốc, nhưng cảm giác tức giận khiến ông ta cảm thấy không thể thở nổi.

Lý Phàm đỡ Sở Trung Thiên dậy, Sở Trung Thiên xấu hổ nói: “Anh Lý, tôi không có năng lực, thực sự là…”
“Sao ông có thể không có năng lực được chứ, tuổi tác có ảnh hưởng rất lớn đến việc đánh quyền, anh ta trẻ hơn ông rất nhiều, ông đánh không lại anh ta cũng là điều bình thường, ngồi ở đây xem tôi thay ông dạy dỗ anh ta.”
Lý Phàm ấn Sở Trung Thiên ngồi xuống ghế, cười haha nhìn Trần Gia Đạt nói: “Anh không ở lại con phố kia, chạy đến Hán Thành làm gì? Có phải làm chân chó bán mạng cho người khác.”
“Mẹ nó, mày nói chuyện với Trần hội trưởng kiểu gì đó, mày mới là chân chó ấy, cả nhà mày đều là chân chó!”
“Hôm nay Trần hội trưởng của chúng tôi đến để gây sự với mày, nếu có bản lĩnh thì đánh với Trần hội trưởng của chúng tôi hai chiêu, đừng có làm con rùa rụt cổ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận