Tần Kế Nghiệp ngồi vào chỗ, ánh mắt liên tục nhìn về Trần Hiểu Đồng, dáng vẻ như người mất hồn.
Lý Phàm cười bảo: “Nếu thích thì cứ đến tỏ tình, nhìn lén thôi thì có ý nghãi gì.”
“Tôi, vừa nãy tôi đi rồi đó chứ, nhưng, nhưng…”
Tần Kế Nghiệp lúc này đã không còn cái uy của cậu cả nhà họ Tần nữa, ngược lại như cậu bé biết yêu lần đầu, nhìn thấy người con gái khiến mình rung động là tay chân luống cuống.
Cố Hoạ Y cười khẽ, ghé sát tai Lý Phàm: “Anh thật sự không rung động chút nào à?”
“Đương nhiên là không rồi, trong lòng anh chỉ có em, không chứa được người khác nữa.”
Lý Phàm nghiêm túc nói.
Trần Hiểu Đồng dựng tai lên nghe cuộc đối thoại của mấy người Lý Phàm, nghe thấy câu “trong lòng anh không chứa được người khác nữa” của Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng cắn chặt răng.
Tại sao lại không thể chứa được người khác nữa? Lời nói của đàn ông đều là giả dối, tôi nhất định sẽ quyến rũ được anh, để rồi xem trong lòng anh có thể chứa thêm người khác nữa không!
Vốn dĩ Trần Hiểu Đồng chỉ quyến rũ Lý Phàm theo nhiệm vụ, nhưng bây giờ tâm lý đã hơi thay đổi mà chính bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Bác Phúc cúi đầu đứng sau Trần Hiểu Đồng, giống như sư già nhập định, chỉ cần không ai tới phá hỏng kế hoạch thì bác Phúc sẽ đứng yên bất động như thế.
Lý Phàm liếc nhìn bác Phúc, nhìn dáng vẻ bất động của ông ta, anh mơ hồ cảm nhận được ông ta là một cao thủ.
Có thể có dung mạo xinh đẹp, lại còn có cao thủ đi cùng, Lý Phàm đoán thân phận Trần Hiểu Đồng không bình thường, hơn nữa cô ta còn đến ngồi ở nơi góc khuất như thế, anh có cảm giác dường như cô ta đến đây vì mình.
Nhưng Lý Phàm không thể hiện ra nhiều, cuộc sống như một vở kịch, đều phụ thuộc vào việc diễn xuất, nếu Trần Hiểu Đồng muốn diễn thì anh sẽ xem cô ta muốn diễn gì.
“Lão Tần, đừng nhát thế, trước đây không phải anh cũng gan lắm mà, lấy dũng khí của anh đi tỏ tình đi.”
Lý Phàm cười nói.
Tần Kế Nghiệp cười khổ, gãi đầu nói: “Nếu là trước kia thì tôi đã dẫn thuộc hạ đi cướp người rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy, tôi lại không muốn có suy nghĩ mạo phạm, cảm thấy làm vậy là thô bạo với cô ấy.”
Lý Phàm và Cố Hoạ Y nhìn nhau, đều cảm thấy Tần Kế Nghiệp thần kinh rồi, chắc chắn đã bị Trần Hiểu Đồng hút hồn.
…
Cậu ba Lâm đã tập hợp hết thuộc hạ, tay cầm súng dài, súng đại bác ngắn, trông sát khí đằng đằng.
Cố Bội Sam dựa vào lòng cậu ba Lâm làm nũng, ngượng ngùng kéo quần áo vương vãi che cơ thể.
“Cậu ba xấu quá, để em mặc quần áo xong rồi cho họ vào.”
“Hahaha, thế này không phải càng thú vị hơn à? Xem xem các anh em của thuộc hạ tôi thế nào? Tay ai cũng đều nhuốm máu, lấy một địch trăm thì hơi quá, nhưng một địch mười thì dễ dàng, lát nữa tôi sẽ khiến Lý Phàm quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
“Cậu ba đã ra tay chắc chắn sẽ thành công, lát nữa em sẽ giúp cậu ba dạy dỗ Cố Hoạ Y, xem cô ta có còn giả bộ liệt nữ trinh tiết nữa không!”
Mắt Cố Bội Sam loé lên ánh sáng cửa sự ghen tỵ.
Cậu ba Lâm đứng dậy cài thắt lưng: “Ra ngoài chờ hết đi, lát nữa tôi sẽ dẫn các cậu đi chơi vui vẻ.”
Đám thuộc hạ lần lượt ra ngoài, Cố Bội Sam đỏ mặt mặc lại quần áo.
Sau khi cả hai mặc quần áo chỉnh tè, họ khoác tay nhau bước ra, một nhóm thuộc hạ bảo vệ xung quanh cậu ba Lâm và Cố Bội Sam đi về phía sân trước cửa trang trại rượu.
Khi cậu ba Lâm xuất hiện, trong đám cậu chủ trẻ tuổi dấy lên một làn sóng lớn, các cậu chủ của Sở Châu, Hán Thành đều nhìn cậu ba Lâm bằng ánh mắt sợ hãi.
Mặc dù nhà họ Lâm không ở tỉnh này nhưng cũng không ngăn được truyền thuyết của nhà họ.
Người nào từng nghe về câu chuyện của nhà họ Lâm thì đều biết nhà họ Lâm rất hung dữ, hơn nữa nhà họ lâm không kinh doanh hợp pháp, vậy nên mọi người đều cố ý giữ khoảng cách với cậu ba Lâm.
Nhìn thấy đoàn người cậu ba Lâm đi về phía Lý Phàm, mọi người biết sắp xảy ra chuyện lớn.
“Ôi mẹ ơi, lần này chắc sắp có một vở kịch lớn đây, bên phía Lý Phàm có những hai mỹ nữ hàng đầu, sợ rằng cậu ba Lâm đưa người tới để cướp mỹ nữ.”
“Bên cạnh cậu ba Lâm không phải là Cố Bội Sam vừa bị đánh sao? Cô ta cũng có bản lĩnh đấy, còn mời được cậu ba Lâm tới trả thù.”
“Lần này sợ là Lý Phàm thật sự bị đánh tàn phế luôn, cho dù có mười Tần Kế Nghiệp cũng không ngăn nổi một cậu ba Lâm.”.
Đam Mỹ Sắc
Quần chúng lại một lần nữa hoá thân thành quần chúng ăn dưa, chỉ là không ai dám lại gần hóng hớt, dù sao thuộc hạ của cậu ba Lâm đều có súng, nếu bị vạ lây thì phiền phức.”
Mấy cô bạn thân của Cố Bội Sam đều phấn khích, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
“Bội Sam giỏi quá, không ngờ lại quyến rũ được cậu ba Lâm, thảo não cứ giấu mãi không chia sẻ với chúng ta.”
“Nghe nói cậu ba Lâm không dễ hầu hạ đâu, sợ là Bội Sam cũng đã vứt bỏ hết, nhưng lần này chắc chắn Bội Sam có thể lấy lại thể diện.”
Từ Vân Vân ngồi một mình trong góc, cứ lén lút nhìn Lý Phàm và Cố Hoạ Y với ánh mắt phẫn uất, mặc dù chuyện vừa nãy Lý Phàm và Cố Hoạ Y không nói gì cô ta, nhưng trong lòng cô ta thấy hận.
Hận Lý Phàm và Cố Hoạ Y thu hút mọi ánh nhìn, hận mình không lấy lòng được cả hai bên, hận số phận không công bằng, tóm lại dưới tâm lý mất cân bằng cô ta chỉ mong Cố Hoạ Y và Lý Phàm mau chóng gặp hoạ lớn.
Bây giờ nhìn thấy Cố Bội Sam và cậu ba Lâm dẫn người tới, Từ Vân Vân thoáng chốc như được tắm máu gà, hai tay siết chặt, kích động lẩm bẩm một mình.
“Hay lắm, cậu ba Lâm đã tới rồi, lần này họ phải chịu khổ rồi, xem các người còn kiêu ngạo kiểu gì! Vừa nãy không cho tôi mặt mũi, giờ đã đến lúc các người mất mặt rồi.”
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, cậu ba Lâm đưa người đi về phía Lý Phàm.
Sau khi nhìn qua Cố Hoạ Y, cậu ba Lâm nhìn thấy Trần Hiểu Đồng, thoáng chốc nước miếng chảy ra.
“Hahaha, Bội Sam cô đúng là ngôi sao may mắn của tôi, không ngờ không chỉ có Cố Hoạ Y mà còn có một người đẹp như yêu tinh nữa, hôm nay ông đây phải chơi hết mình, một đem bảy lần không ngừng nghỉ mới được!”
Cậu ba Lâm cười phóng đãng.
Cố Bội Sam hận thù nhìn chằm chằm Lý Phàm và Cố Hoạ Y, dựa vào lòng cậu ba Lâm nói: “Cậu ba, cậu phải xử lý Lý Phàm trước mới được, nếu không tên rác rưởi đó sẽ ngáng đường, sẽ khiến cậu ba không vui.”
Lý Phàm, Cố Hoạ Y, Trần Hiểu Đồng đều dùng ánh mắt kinh tởm nhìn cậu ba Lâm, trong lòng ba người đều thấy bất mãn.
Bác Phúc liếc nhìn cậu ba Lâm và đám thuộc hạ của anh ta, sau đó tiếp tục nhắm mắt làm sư già nhập định.
Tần Kế Nghiệp đỏ mắt, tức giận đùng đùng đứng lên.
Mặc kệ là thể hiện trước mặt Lý Phàm hay là Trần Hiểu Đồng, giờ phút này Tần Kế Nghiệp đều phả đứng ra.
“Cậu ba Lâm, giữ miệng sạch sẽ chút!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...