Thiếu Chủ Bí Mật


“Cái gì?”
Trương Đức Võ trợn mắt nhìn Qủy Nhị đứng cạnh mình.

Qủy Nhị gật đầu, giọng nói trầm khàn lại bi thương: “Cậu ta chết rồi, chết không nhắm mắt.

Tôi có thể cảm nhận được cậu ta muốn chúng ta báo thù cho cậu ta.”
Trương Đức Võ biết bốn thị vệ quỷ của gã khá là huyền bí, tuy rằng khoa học không thể giải thích hiện tượng cảm ứng tâm linh nhưng nó thật sự tồn tại giữa đám quỷ này.

“Bọn mày có thể báo thù cho nó không?”
Trương Đức Võ hơi thấp thỏm hỏi.

Qủy Nhất chết nhanh như vậy, gã không tin đám Qủy Nhị cũng là đối thủ của Lý Phàm.

Qủy Nhị lắc đầu nói: “Nếu bốn bọn tôi cùng ra tay có lẽ còn có cơ hội thắng Lý Phàm.

Nhưng giờ Qủy Nhất chết rồi, bọn tôi không thể dùng cách hợp nhất đòn tấn công, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.”
Trương Đức Võ thấy lạnh cả lòng.

Vậy nếu gã còn cứng rắn xông lên, chẳng khác nào đi nạp mạng.

“Quay xe! Trở về, nhanh chóng rời khỏi Hán Thành!”
Gã hoảng sợ nói.

Chiếc xe Mercedes lập tức quay đầu chạy theo hướng ngược lại.

Trương Đức Võ day trán nói: “Bọn mày có định trả thù cho Qủy Nhất không?”
“Nhất định phải trả thù.

Bọn tôi không đủ mạnh, nhưng tôi biết luôn có người đủ mạnh để làm chuyện này.”
Qủy Nhị bình tĩnh nói.

Trương Đức Võ cũng có tính toán trong lòng, chỉ cần Qủy Nhị có thể tìm được người có khả năng là được.


“Được, về rồi bọn mày cứ liên lạc với kẻ đó đi.

Cần gì cứ nói thẳng với tao, tao nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Sau khi Qủy Nhị nói cảm ơn thì lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin liên lạc.

Trương Đức Võ nhắm mắt lại, cảm thấy chuyến đi đến Hán Thành lần này quá xui xẻo.

Đúng là xui xẻo đổ ập xuống đầu, cấp dưới chết hơn nữa.

Đây còn là lực lượng gã dày công bồi dưỡng bao lâu nay.

“Lý Phàm! Tao nhất định phải báo mối thù này!”
Trương Đức Võ thù hằn nói.

……….

Đoàn xe của Bát Gia chậm rãi dừng lại.

Chưa đợi trợ lý xuống mở cửa ông ta đã tự mở cửa xe đi ra ngoài, không hề giữ được phong độ ngày thường.

Lý Phàm đang dựa vào chiếc xe Mercedes bị hỏng của Sở Trung Thiên hút thuốc.

Thấy Bát Gia chạy tới thì anh cười nói: “Tiểu Bát, sao ông lại tới đây?”
“Còn không phải là đến hộ giá sao, xem ra tôi đến muộn rồi.”
Bát Gia liếc mắt nhìn khắp nơi.

Nhìn số xác chết xung quanh, Bát Gia cảm thấy mí mắt giật giật.

Khi nhìn thấy xác chết dưới chân Lý Phàm, ánh mắt của Bát Gia trở nên khá là vi diệu.

“Đây là, Qủy Nhất?”
Bát Gia nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.”
Lý Phàm hừ nhẹ, coi như đáp lời Bát Gia.

“Một đám chán sống.”
Bát Gia mắng một câu, trong lòng cảm thấy vui mừng vì lúc nãy ông ta khuyên được Trương Đức Võ rút lui, nếu không gã mà tới đây thì sẽ chết chắc.

“Ông biết kẻ đứng sau sai khiến bọn chúng không?”
Lý Phàm gảy bay tàn thuốc hỏi.

“Chuyện này…chuyện này cậu đừng hỏi đến cùng thì hơn, chuyện này hơi phức tạp.”
Bát Gia bày ra vẻ mặt đau khổ.

“Nói.”
Giọng nói của Lý Phàm lạnh như băng.

Chỉ một chữ nhưng lại mang theo ngữ khí lạnh lẽo khiến Bát Gia cảm thấy cả người lạnh run giống như có một ngọn núi bằng đang đè trên đỉnh đầu ông ta vậy.

“Dạ, là quản gia Trương Đức Võ dưới trướng Long Hậu.

Nói gã là quản gia nhưng thực chất lại là trai bao, thế nên cậu chủ đừng truy cứu đến cùng thì hơn.”
Bát Gia nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Trai bao của Long Hậu? Vậy gã tới giết tôi là ý của Long Hậu?”
Lý Phàm hơi híp mắt nói.

“Không không, nhất định không phải ý của Long Hậu, là ý riêng của gã.


Nghe đồn Long Hậu và gã có con, hẳn là gã có ý đồ gì đó.”
Bát Gia nói xong lại cảm thấy hối hận, hối hận chưa nghĩ kỹ đã buột miệng nói, hơn nữa còn nói ra thứ không nên nói.

“Không không không, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi.

Tôi nghe người khác đồn thế, không biết có phải là thật hay không.”
Bát Gia lại nhăn mặt giải thích.

Lý Phàm cười lạnh: “Ông đã khuyên Trương Đức Võ rút lui nhỉ? Cảm thấy khó chọn phe giữa hai bọn tôi, cho nên chọn cách đôi bên cùng có lợi phải không?”
“Chuyện này…tôi trung thành với cậu chủ mà.

Vì Long Hậu sắp đến đây rồi, nếu cậu giết chết Trương Đức Võ, vậy hẳn là sẽ phá vỡ quan hệ với bà ta.

Mọi người cùng lùi lại một bước ai nấy đều dễ thở.”
Bát Gia nói xong thì lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cảm thấy bản thân tự dưng rảnh rỗi đi kiếm chuyện để làm.

Nếu ban đầu ông ta không đến Hán Thành thì sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy.

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.

Trên đời này không có thuốc hối hận, Bát Gia chỉ có thể căng da đầu trả lời những gì Lý Phàm hỏi.

Lý Phàm vỗ vai Bát Gia: “Bớt giở trò với tôi.

Nếu ông ngoan ngoãn nghe lời, sau này ông sẽ là người có công lao.

Nếu tiếp tục rục rịch thế này, vậy đừng trách tôi không nể tình.”
“Dạ dạ, sau này Tiểu Bát sẽ đi theo cậu chủ không rời.”
Bát Gia không tự chủ được cúi người cung kính: “Mời thiếu chủ lên xe, để tôi đưa cậu về.”
Lý Phàm gật đầu, bước về phía chiếc Mercedes chống đạn của ông ta.

Bát Gia nhanh chóng chạy lên phía trước, kéo cửa sau xe cung kính mời Lý Phàm lên.

Sau khi Lý Phàm lên xe, Bát Gia ngồi vào ghế phụ, để tài xế lái xe.

“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Lý Phàm cầm điện thoại nhắn tin cho Cố Họa Y.

Sau khi nhận được tin cô đang ở công ty, anh bảo ông ta lái xe tới công ty.


Đến bên ngoài công ty, Bát Gia cúi người, dõi mắt nhìn theo Lý Phàm bước vào trong đó rồi mới xoay người lên xe.

“Mẹ kiếp, toàn chuyện không đâu! Làm như ngày ngày tao cũng luồn cúi giống như một con rùa vậy.

Mau chóng về biệt thự, ta muốn ôm người đẹp xả giận cho đã.”
Đoàn xe lại lăn bánh, trở về biệt thự của Bát Gia.

Lý Phàm bước vào phòng làm việc của Cố Họa Y.

Cố Họa Y mỉm cười ngọt ngào với anh, không hề hỏi chuyện xảy ra sau khi anh đi.

Sự an toàn của anh chính là niềm vui lớn nhất đối với cô.

“Có mệt không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Cố Họa Y đẩy Lý Phàm ngồi xuống ghế, rót cho anh một cốc nước.

Lý Phàm cầm cốc nước uống hai ngụm, hỏi nhỏ: “Hôm nay em không bị dọa sợ chứ?”
“Những cái khác còn tốt, chỉ là dáng vẻ sau khi uống say của anh đúng là khiến em lo lắng lắm, em còn tưởng anh ngộ độc rượu nữa.”
“Ha ha, sao anh có thể ngộ độc rượu được.

Chỉ là uống hơi nhiều, lúc thay thế hao tốn khá nhiều sức lực.”
Cố Họa Y trừng mắt nhìn anh: “Sau này không được thi uống rượu cùng người khác nữa, nghe chưa.”
“Tuân lệnh, tất cả đều nghe theo bà xã, sau này nhất định không làm vậy nữa.”
Lý Phàm toét miệng cười.

“Ngốc.

Anh nghỉ ngơi chút đi, em xử lý nốt công việc đã.

Hai ngày nữa bắt đầu thi công rồi, đến lúc đó em phải đến công trường giám sát, anh còn phải ở đó với em.”
Lý Phàm gật đầu, sờ cằm nói: “Tìm được công ty nhận làm công trình chưa? Phải tìm một công ty đáng tin cậy, vậy sẽ bớt lo hơn nhiều.”
“Bác cả sẽ chọn công ty làm công trình, em tỏ ý kiến thì không hay lắm, nên cứ để vậy đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui