Thiếu Chủ Bí Mật

Giọng nói này khiến người ta nghe thì rất không vui.

Lý Phàm nhíu mày nhìn qua, thì nhìn thấy Từ Thiên Hải ăn mặc chỉnh tề, lúc này hai tay đút vào túi quần, mặt mày châm chóc đi về phía mình.

Đi đến trước mặt, Từ Thiên Hải còn dùng ánh mắt khinh thường đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, sau đó nới lỏng cổ áo vest của mình, mỉa mai nói: “Được đây Lý Phàm, nghiệp vụ của tiệm spa này của cậu cũng đã mở đến Hán Cung rồi, đủ giỏi.”

Nói rồi, anh ta còn giơ ngón tay cái, nhưng ý giễu cợt trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.

Lý Phàm mày ngài nhíu lại, sắc mặt có hơi phản cảm.

Tôi làm ở đâu làm gì, liên quan đến rắm gì đến anh chứ?

Với cả, tôi và Từ Thiên Hải anh rất thân sao?

Lý Phàm khẽ lắc đầu, không định lằng nhằng với đối phương, xoay người muốn đi.

Nhưng, một màn này rơi vào trong mắt Từ Thiên Hải lại khiến anh ta rất không thoải mái!

Fuck!

Một thằng con rể phế vật của nhà họ Cố, ai ai gọi kêu là đồ bỏ đi, vậy mà dám phớt lờ anh ta.

Từ Thiên Hải không định cứ như thế mà buông tha Lý Phàm, nghênh ngang bước lên, trực tiếp chặn đường đi của Lý Phàm, mỉa mai: “Yo, khá chảnh đấy, vậy mà dám phớt lờ tôi. Sao hả, thật tưởng mình đến Hán Cung thì là khách hàng tôn quý của nơi này rồi sao? Đừng nằm mơ nữa, chỗ này, cậu mãi mãi không có trả nổi đâu.”

Lông mày của Lý Phàm nhíu lại, biểu cảm rất không thoải mái.

Anh còn có việc cần xử lý, không muốn lãng phí thời gian với loại ất ơ này.

Mà vào cùng lúc này, mấy nam nữ phú nhị đại đằng sau Từ Thiên Hải, cũng mang theo ánh mắt khác thường nhìn Lý Phàm.

Bọn họ tuy không thân với Lý Phàm, nhưng lại nghe qua tin tức liên quan đến anh.


Con rể ở rể của nhà họ Cố ở Hán Thành, chuyên môn ăn bám, bình thường đều là dựa vào vợ nuôi, ở nhà họ Cố, không có địa vị gì cả, ngay cả con chó của nhà họ Cố cũng không bằng.

“Cậu Từ, đây chính là Lý Phàm tên phế vật nổi tiếng đó sao, nếu như giống như lời đồn, thật là rác rưởi.”

“Lần đầu gặp, thật là rất được đấy. Nghe nói anh ta ngay cả con gái của mình cũng không thể nhận, thật là đáng thương.”

“Ài, Cố Họa Y của nhà họ Cố sao lại gả cho anh ta chứ, thật là nghĩ không thông mà.”

Mấy người đứng đằng sau Từ Thiên Hải, cười nói bàn luận tràn đầy sự khinh bỉ.

Bọn họ, không hề đem cảm nhận của Lý Phàm vào trong mắt, một phế vật thì chỉ bị mọi người cùng cười nhạo mà thôi.

Hà tất gì phải để tâm đến cảm nhận của anh chứ.

Nhất là tên Lý Phàm này, ngay cả vợ của chính mình cũng chê bai mình, nghe đồn, còn đang nháo đòi ly hôn, thật là nực cười.

Lý Phàm nhíu chặt mày, một khắc cũng không muốn ở lại đây, trực tiếp nghiêng người chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng Từ Thiên Hải đó lại không buông tha mà nói: “Lý Phàm, đừng đi, vừa gặp được rồi, hay là tôi mời cậu ăn cơm, đương nhiên cũng không phải là miễn phí, chỉ cần cậu kêu tiếng chó hai tiếng thì tôi mời cậu, như thế nào hả? Rất hời nhà, có thể ăn cơm ở Hán Cung, Lý Phàm cậu sau này ra người không cần nói khoác nữa, cũng có bản lĩnh.”

Từ Thiên Hải sớm đã nhìn Lý Phàm không thoải mái rồi, một tên phế vật, dựa vào đâu mà có thể có được thiên tiên nữ thân như Cố Họa Y chứ.

Cố Họa Y, vốn dĩ chính là thuộc về Từ Thiên Hải anh ta!

Tên Lý Phàm này, nên chết!

“Tự anh ăn đi.” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Từ Thiên Hải cười ha ha hai tiếng, đưa tay, vỗ vai của Lý Phàm hai cái, ghé sát tai khiêu khích: “Lý Phàm, tôi khuyên cậu, tốt nhất ly hôn sớm với Họa Y, nếu không tôi nhất định khiến cậu ăn không trôi đi không được.”

Nói rồi, Từ Thiên Hải dẫn người trực tiếp lướt qua bên người Lý Phàm, đi vào đại sảnh của Hán Cung.


Lý Phàm ở đằng sau ánh mắt hơi lạnh, toàn thân tỏa ra sát ý, siết chặt nắm đấm, hít một hơi, cất bước đi ra ngoài cửa.

Mà Từ Thiên Hải đi chưa ra, ngước mặt thì vội vàng chạy tới chỗ của một người đàn ông trung niên mặt tròn, mặc vest màu xám, rất chỉnh chu, hơn nữa, hai người trợ lý đằng sau ông ta đang vội vàng chạy tới.

Ông chủ của Hán Cung, Phùng Văn Điển.

Đây chính là nhân vật lớn của Hán Thành, nổi tiếng cả trong hai giới hắc bạch của Hán Thành.

Thân phận địa vị đều không kém Thiên gia Sở Trung Thiên của Hán Thành!

Hán Cung, vốn chính là nhà hàng lớn nhất Hán Thành, quan hệ phức tạp, ông chủ đằng sau thực lực tự nhiên không thể xem thường.

Lúc này nhìn thấy Phùng Văn Điển chạy ra, Từ Thiên Hải thậm chí kích động, vội cất bước chạy tới, hai tay đưa ra, cung kính nói: “Ông chủ Phùng, ông sao lại đích thân đến rồi, ông cũng quá khách sáo rồi, khiến tôi rất ngại.”

Nhưng, Phùng Văn Điển chỉ là đi ngang qua, liếc nhìn Từ Thiên Hải, trong lòng nghi hoặc, người này là ai?

Sau đó, ông ta khẽ lắc đầu, hỏi: “Có nhìn thấy cậu Lý vừa mới từ đây đi ra không?”

Phùng Văn Điển và Tào Diễn là bạn bè nhiều năm, hôm nay Tào Diễn đến đây tiếp đãi khách quý, lấy được vốn đầu tư 15 nghìn tỷ, ông ta đã biết rồi.

Nhân vật như này, ông ta bắt buộc phải đích thân tiếp đãi.

Chỉ đáng tiếc, ông ta đến muộn một bước, đối phương đã đi rồi, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đuổi theo ra ngoài.

Từ Thiên Hải ngây người, có hơi lắp bắp nói: “Cậu… cậu Lý? Cậu Lý gì, tôi không nhìn thấy.”

Bây giờ, Từ Thiên Hải có hơi sốc.

Cậu Lý khiến Phùng Văn Điển này vội vàng thất thố tìm kiếm như này là ai?


Hán Thành còn có một cậu chủ họ Lý như thế, có thể khiến Phùng Văn Điển đích thân ra mặt sao?

“Ài, cậu Lý, cậu đợi tôi với!”

Bỗng nhiên, Phùng Văn Điển chạy về phía trước hình như là phát hiện ra cái gì đó, gương mặt tươi cười kích động, Từ Thiên Hải trực tiếp ngây ngốc, đuổi theo ra ngoài.

Từ Thiên Hải ngẩn ra rồi, cảm thấy mình rất mất mặt, giống như công cụ hình người.

Thì ra Phùng Văn Điển không phải đến tìm anh ta, hoàn toàn chính là đi ngang qua mà thôi.

Từ Thiên Hải rối bời trong gió, có một loại cảm giác máu tắc ở lồng ngực.

Mấy bạn bè phú nhị đại ăn mặc rất thời thượng đằng sau anh ta cũng đều ngậm miệng không nói, nhưng trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần giễu cợt.

“Mẹ nó, cậu Lý nào chứ? Có thể khiến Phùng Văn Điển vội vàng chạy ra ngoài như thế.” Từ Thiên Hải lẩm bẩm một câu, ngoảnh đầu nhìn sang mấy người bạn.

Bọn họ đều lắc đầu nhún vai, nói: “Không biết, chưa từng nghe nói.”

“Ài ài, tôi nghĩ ra rồi, mấy ngày nay Lý phú thiếu thần bí gây chấn động đầu tư xây dựng doanh nghiệp nghiên cứu y dược lớn nhất của thành phố, sẽ không phải là anh chứ?” Có người bỗng nói.

Lập tức, mọi người lần lượt gật đầu đáp: “Đúng đúng đúng, có khả năng, tám chín phần là phải rồi!”

“Như thế nào, chạy đuổi ra ngoài xem thử? Có thể khiến Phùng Văn Điển đích thân ra mặt tiếp đãi, chắc chắn không phải là người bình thường.” Có người đề nghị.

Từ Thiên Hải nhíu mày, khoát tay nói: “Đi, tôi ngược lại cũng muốn đi ra xem thử, cậu Lý này có tài đức gì, vậy mà có thể khiến ông chủ của Hán Cung đích thân ra mặt!”

Nói rồi, một nhóm người lũ lượt từ sảnh chính đi về phía cửa.

Cùng lúc này, ngoài cửa.

Phùng Văn Điển đã đuổi kịp Lý Phàm, gọi: “Cậu Lý, xin dừng bước, tôi là ông chủ của Hán Cung, Phùng Văn Điển.”

Lý Phàm dừng bước chân, đứng bên cạnh chiếc Rolls Royce, bên cạnh có Tiền lão đã đợi từ khi nào.

Anh có hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên chạy tới, hỏi: “Tiền lão, lại là bạn của ông sao?”

Tiền Phúc khẽ lắc đầu nói: “Không tính là vậy.”


Phùng Văn Điển vài bước chạy tới, ánh mắt trước tiên dừng ở trên người Tiền Phúc bên cạnh Lý Phàm, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Không sai!

Tiền Phúc, người giàu nhất đại khu Sở Châu!

Người thanh niên đứng cạnh ông ta, tự nhiên chính là vị tiểu thiếu chủ đó!

“Cậu Lý, chủ tịch Tiền, không biết hai vị tới, không tiếp đón được từ xa, đây là thẻ hội viên VIP chí tôn của Hán Cung, cậu Lý nếu không chê bai thì xin hãy nhận lấy.” Phùng Văn Điển rất cung kính đưa thẻ hội viên bằng hai tay.

Ông ta đã định chủ ý, tối nay, bắt buộc phải kết giao với Lý Phàm.

Ánh mắt Lý Phàm thản nhiên nhìn Phùng Văn Điển, nhận lấy chiếc thẻ hội viên VIP chí tôn, tùy ý nói: “Cảm ơn.”

Nói rồi, anh xoay người chui vào trong.

Chuyện còn lại, Tiền Phúc giải quyết là được.

Tiền Phúc khẽ mỉm cười nói: “Ông chủ Phùng, tiểu thiếu chủ nhà tôi không quá thích khoa trương, cho nên, chuyện cậu ấy đến đây, giữ bí mật.”

“Hiểu, hiểu! Chủ tịch Tiền ông yên tâm, chuyện này sẽ không có ai khác biết đâu.” Phùng Văn Điển vội bảo đảm.

Mà cách đó không xa, Từ Thiên Hải dẫn bạn bè đứng ở cửa, vừa hay nhìn thấy một màn Phùng Văn Điển cung kính đưa thẻ hội viên, lại nhìn thấy đối phương xoay người chui vào chiếc Rolls Royce.

Nhưng, do khoảng cách có hơi xa, cộng thêm tầm mắt bị che khuất, bọn họ cũng không có nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ thấy bóng lưng chui vào trong xe.

Đó chính là chiếc Rolls Royce!

Còn là phiên bản kỷ niệm đặc biệt!

“Ài, người… người đó, có phải là Lý Phàm vừa nãy không? Cùng một kiểu quần áo!”

Trong đám người, không biết ai to giọng kinh ngạc nói một câu.a



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui