Cố Thiệu Huy im lặng, tuy không đồng ý với lời nói của Lý Phàm nhưng cũng không thể phản bác được.
Vương Cẩn Mai thấy Cố Thiệu Huy im lặng, do dự một hồi rồi nói: “Lý Phàm, cậu suy nghĩ việc này thế nào? Ý tôi là miếng đất kia là của nhà chúng ta, dựa vào đâu mà đưa không cho bọn chúng? Làm vậy chúng ta sẽ chẳng chiếm được chút lợi nào.”
“Bà!”
Cố Thiệu Huy nhìn Vương Cẩn Mai, không vui vì mấy lời này.
“Tôi cái gì mà tôi? Tôi làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này mà thôi.”
Vương Cẩn Mai dõng dạc nói.
“Miếng đất này không có ích với nhà chúng ta.
Nếu chúng ta cứ giấu diếm không đưa sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng.”
Cố Thiệu Huy hơi bực bội nói.
Việc này không khó cũng không dễ.
Nếu để đám người Cố Thiệu Dũng lươn lẹo kia bịa chuyện Cố Thiệu Huy sẽ mất hết mặt mũi.
Vì sĩ diện của mình mà Cố Thiệu Huy thà dâng không miếng đất đó cho bọn họ chứ không muốn bị bôi nhọ danh dự.
Vương Cẩn Mai hừ lạnh: “Hừ! Có gì mà đám tếu sau lưng chứ? Bây giờ người ta chỉ khinh nghèo chứ không ai chê kỹ nữ.
Nếu giao miếng đất này ra, sau này nhà chúng ta cũng đòi không được bao nhiêu tài sản, đúng là mất cả chì lẫn chài.”
“Dù vậy cũng không thể bị bêu rếu, mang tiếng xấu được.
Cả nhà chúng ta sắp bị chỉ trích rồi.
Không bàn cãi vấn đề này nữa, tôi quyết định rồi, nhất định phải giao ra.”
Cố Thiệu Huy bày ra oai nghiêm của chủ nhà, không cho phép Vương Cẩn Mai vì lợi ích cá nhân mà làm hỏng thanh danh của ông ta được.
Vương Cẩn Mai thở hổn hển nhìn Cố Thiệu Huy, rất muốn gõ tỉnh ông ta.
“Sao ông ngu quá vậy? Thanh danh đáng giá mấy đồng tiền? Ông làm như vậy e là anh cả của ông có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”
“Ba mẹ, sao hai người không thử nghe ý kiến của Lý Phàm chứ? Dù sao đó cũng là đồ của anh ấy.”
Cố Họa Y khẽ nói.
Ánh mắt Vương Cẩn Mai sáng lên, nhìn Lý Phàm nói: “Vô… Lý Phàm, cậu nói thử xem có nên giao miếng đất này ra không? Không phải cậu quen Tiền Phúc sao? Cứ bán thẳng cho ông ta đi, tiền vào túi chúng ta mới yên tâm.
Tôi sẽ giữ tiền giúp cậu.
Khi nào cần các người cứ nói với tôi một tiếng là được.”
Nghĩ tới miếng đất lớn như vậy nếu bán đi ít nhất cũng có mấy chục tỷ trong tay, Vương Cẩn Mai cảm thấy cả người đều lâng lâng như đắc đạo thành tiên.
Cố Thiệu Huy trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Con đừng nghe lời mẹ vợ con.
Đàn ông chúng ta phải trọng nghĩa, hiếu thảo.
Miếng đất đó nên đưa cho gia tộc, để gia tộc phát triển mạnh mẽ hơn!”
Cố Họa Y che mặt, cảm thấy rất khó lựa chọn giữa ba và mẹ, bảo Lý Phàm lựa chọn lại càng khó hơn.
Lý Phàm để hợp đồng lên bàn mỉm cười đẩy cho Cố Thiệu Huy.
“Ba, con đã in xong hợp đồng chuyển nhượng rồi, nhà họ Cố có thể sử dụng miễn phí, tuy có thêm một số điều khoản hạn chế bổ sung nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng miếng đất này.”
Vương Cẩn Mai tức giận vỗ mạnh lên sô pha, căm tức nói: “Cậu đang làm gì vậy? Dựa vào đâu mà tặng miễn phí miếng đất này cho nhà họ Cố sử dụng? Có phải đầu của cậu đứt mất một sợi dây thần kinh rồi không?”
“Không phải đầu óc có vấn đề mà nên làm như vậy.
Lý Phàm, lần này con làm rất đúng.
Ba ủng hộ con!”
Cố Thiệu Huy khoái chí cầm hợp đồng xem một hồi, cuối cùng nặng nề gật đầu.
“Các người muốn làm gì thì làm, sau này đừng có mà hối hận!”
Vương Cẩn Mai thở hổn hển phất tay trở về phòng, dáng vẻ như thể mắt không thấy thì tim không phiền.
Cố Thiệu Huy tán gẫu vài câu với Lý Phàm và Cố Họa Y sau đó bảo bọn họ trở về phòng.
…
Kruff lái xe đến vùng ngoại ô Hán Thành, sau đó dừng xe bên cạnh khúc sông nhỏ.
Chỗ khúc sông nhỏ có một người đang ngồi câu cá.
Bóng dáng kia thoạt nhìn khá gầy, mái tóc pha sương buộc hờ trên đỉnh đầu, đang ngồi bất động bên bờ sông Kruff nhìn bóng lưng gầy gò kia, khó khăn nuốt nước bọt, trong mắt lóe lên tia sợ hãi.
Tuy Kruff là chủ tịch điều hành của tập đoàn nổi tiếng quốc tế nhưng đối mặt với ông lão gầy gò có thể nắm giữ sinh mạng của người khác này, trong lòng ông ta cũng ngập tràn sợ hãi.
Kruff không rõ thân phận của ông lão gầy gò này, chỉ biết ông lão này là đại boss lớn nhất của ông ta.
Kruff vốn dĩ không có tư cách gặp ông lão này, nhưng vì Kruff chịu trách nhiệm việc hợp tác với người nhà họ Cố, nên mới có thể vượt cấp gặp được nhân vật cách xa ông ta cả dãy ngân hà này.
Sau khi sửa sang quần áo, Kruff mang lòng thành kính đi về phía ông lão gầy gò kia.
Còn cách xa ông lão khoảng nửa mét Kruff dừng lại, cúi đầu nói: “Bát gia, chào ngài, tôi là Kruff.”
“Ừm.”
Bát gia trả lời bằng giọng mũi.
Kruff càng khom người thấp xuống, giọng nói hơi hốt hoảng: “Tôi đã hợp tác được với nhà họ Cố, hơn nữa Cố Họa Y cũng đã ký vào thỏa thuận bổ sung rồi.”
“Ừm.”
“Xin Bát gia cho chỉ thị tiếp theo nên làm gì?”
“Có gặp được Lý Phàm không?”
Bát gia nhắm mắt nói.
“Đã gặp nhưng không trực tiếp giao lưu với Lý Phàm.
Tôi cảm thấy Lý Phàm chắc hẳn là người rất khó bắt chuyện, có điều địa vị của cậu ta ở nhà họ Cố rất khó xử.”
Kruff vừa nói vừa nhớ lại cảnh tượng khi gặp Lý Phàm, ông ta cảm thấy mình nói không sai.
“Ha ha, đâu chỉ là khó xử.
Cậu ta là người đến ở rể nhà họ Cố, bị người nhà họ Cố xem là kẻ ăn bám.
Nếu cậu ta yên phận làm kẻ ăn bám thì tốt biết mấy, sao phải khổ như thế chứ?”
Lời của Bát gia khiến Kruff như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong đó.
Lời này chỉ có Bát gia mới hiểu.
Ông ta ám chỉ việc đấu tranh giữa Lý Phàm và Long Hậu, nhưng ông ta thấy Lý Phàm hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Lý Phàm rời khỏi Long Môn quá lâu, dù lúc chưa rời đi anh cũng là người vô hình ở Long Môn.
Ngoài quản gia già Tiền Phúc trung thành với Lý Phàm ra, những người khác đều không có hảo cảm gì với anh.
Bây giờ trong lòng Long Hậu nổi lên tâm tư khác, Lý Phàm muốn thừa kế Long Môn còn khó hơn lên trời.
Bát gia là người sáng suốt, không chỉ có Bát gia mà những nhân vật chủ chốt của Long Môn cũng là người sáng suốt.
Bọn họ hiểu rõ dưới sự tính toán mấy chục năm qua của Long Hậu, Lý Phàm hoàn toàn không có khả năng kế thừa Long Môn.
Cho nên đám người Bát gia suy nghĩ một phen, sau khi bàn bạc với Long Hậu xong thì đồng loạt đứng về trận tuyến của Long Hậu.
Bây giờ Long Hậu muốn tới gặp Lý Phàm, Bát gia cảm thấy nên làm chút gì đó để củng cố thêm mối quan hệ với Long Hậu, đợi sau này lúc Long Hậu lên nắm quyền Long Môn, Bát gia sẽ có thể một bước lên mây.
“Ngài nói rất đúng, Lý Phàm chỉ nên làm thằng nhãi ranh vô dụng.”
Kruff cung kính nói.
.
truyện teen hay
Bát gia khoát tay với Kruff, cực kỳ không thích lời nịnh hót sáo rỗng của ông ta.
“Cậu cố hết sức giúp đỡ Cố Họa Y, phải tìm mọi cách khiến cho Cố Họa Y và Lý Phàm tin tưởng cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...