Thiếu Chủ Bí Mật


“Bác à, bác đừng dạy dỗ anh ấy nữa, anh ấy phải đi giải quyết chuyện này, mọi người tin anh ấy đi có được không? Cố Họa Y đứng bên cạnh Lý Phàm nói.

“Vãi thật! Cố Họa Y cô điên rồi đúng không, cô tên cái thằng chồng vô dụng này của cô sao? Cô tin cậu ta có thể giải quyết? Đầu cô có phải bị lừa đá rồi không?” Cố Tuấn Hào tức giận hét lên.


Cố Thiệu Phong cười khẩy nói: “Họa Y, đây không chỉ là chuyện quan hệ giữa hai đứa, mà còn là chuyện liên quan đến sinh tồn của nhà mình, tốt nhất là hai đứa thành thật khai báo đã trêu chọc đến ai, các bác sẽ vác cái mặt già này đưa hai đứa đi nhận tội”
Nghĩ đến việc nhận tội, Cố Họa Y lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, trước đó những chuyện mà họ hàng làm ra thật sự đã khiến Cổ Họa Y bị tổn thương.

“Không cần bác nhận tội, cháu tin Lý Phàm có thể giải quyết được” Cổ Họa Y kiên định nói.

“Cô tin làm chó gì! Thằng chồng vô dụng này của cô là một bãi phân chó, ngoài việc khiến người ta thấy buồn nôn ra thì chẳng có tác dụng gì cả! Tôi thấy hai đứa muốn bị đuổi ra khỏi nhà rồi đúng không?”
Cố Thiệu Dũng đập bàn hét lớn.

“Họa Y, cô đừng có tin cái thằng chồng vô dụng này của cô nữa, nếu nó có thể giải quyết vấn đề, vậy Trái Đất sắp bị hủy diệt rồi, cô bình tĩnh lại, nói chuyện cho rõ ràng, rốt cuộc hai đứa đã chọc phải ai, mà lại gây họa lớn đến như vậy cho nhà mình!”
“Lý Phàm thằng vô dụng này mày quỳ xuống trình bày! Nếu hôm nay mày không nói rõ ràng đầu đuôi ra được, bọn tao sẽ thay mặt nhà chú hai dạy dỗ mày! Xem xem sau này mày còn không thành thật hay không?”.

Ngôn Tình Sắc
Đám người Cố Thiệu Dũng cùng nhau ép buộc Lý Phàm và Cổ Họa Y, Cố Họa Y nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.


“Tôi nói có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết, ai còn quát vợ tôi một câu nữa, tôi sẽ không khách sáo với người đó đâu!” Lý Phàm lạnh lùng nhìn đám người Cố Thiệu Dũng.

Đám người Cố Thiệu Dũng chợt thấy lạnh lẽo, không hẹn mà cùng nghĩ đến cảnh tượng Lý Phàm chiến đấu với bọn bắt cóc.

Nghĩ đến thân thủ của Lý Phàm, đám người Cố Thiệu Dũng đồng thời im lặng, nếu bị Lý Phàm đánh thì không hay rồi.

“Bọn tao không quát, chỉ là vì giải quyết vấn đề này nên tâm trạng có chút kích động thôi.” Cố Tuấn Hào lạnh lùng nói: “Nhưng bọn tôi không quát, hai người cũng phải nói rõ ra đầu đuôi câu chuyện rốt cuộc là như thế nào.” Lý Phàm đang định lên tiếng, đột nhiên chuông điện thoại lại reo lên.


Anh lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình, thấy là Sở Trung Thiên gọi tới, Lý Phàm khẽ nhíu mày.

Lý Phàm nghe máy, âm thanh hỗn loạn truyền ra từ trong điện thoại, tiếng hô hấp của Sở Trung Thiên rất gấp, như là đang vừa chạy vừa nói.


“Cậu Lý, tôi đang trên đường trở về Hán Thành thì bị đánh lén, là tên nhóc Trương Trung Dương làm, nó đã có chỗ dựa là boss lớn của tỉnh, mượn được không ít anh em tới, e là cậu ta sẽ gây bất lợi cho anh.”
Sở Trung Thiên vừa chạy vừa nói, tốc độ chạy đã chậm đi đôi chút.

Vệ sĩ bảo vệ bên cạnh Sở Trung Thiên cũng chỉ còn lại vài người, mà đằng sau bọn họ là một đám người cầm đao đang đuổi theo.

“Anh Thiên, mọi người mau chạy đi, tôi ở đây cản chân bọn chúng!” “Tiểu Lục, cậu quay lại! Quay lại đi!” Sở Trung Thiên lớn tiếng hét, muốn đi bắt Tiểu Lục, người đã dừng lại kia lại.

Vệ sĩ bên cạnh Sở Trung Thiên đỡ Sở Trung Thiên dậy, điên cuồng chạy đi: “Anh Thiên, mau đi thôi, sau này sẽ trả thù lại cho anh Lục!” Lý Phàm nghe thấy giọng nói truyền đến trong điện thoại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng Sở Trung Thiên đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi.


Rất nhanh điện thoại đã truyền đến giọng nói của Sở Trung Thiên: “Thiếu chủ, anh phải bảo trọng, họ Sở tôi lần này e là khó bảo toàn tính mạng rồi.” “Cậu đang ở đâu, bây giờ tôi sẽ đi cứu cậu.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.


Sở Trung Thiên ngơ ra, lập tức cảm thấy có hi vọng dâng lên trong lòng, nếu Lý Phàm có thể đến cứu anh ta, không! Chỉ cần Lý Phàm sai người đến cứu anh ta, anh ta nhất định sẽ được cứu!
Bất giác, Sở Trung Thiên đã có một sự tin tưởng vô bờ bến với Lý Phàm, cảm thấy như chuyện gì Lý Phàm cũng có thể làm được.


“Tôi ở, đây là, là thôn Hoàng Nhạn, chúng tôi đang đi đến một nhà kho bên ngoài thôn Hoàng Nhạn, nhà kho đó là một ngôi nhà an toàn tôi đã giữ lại, chỉ cần có thể chạy vào đó, tôi nghĩ rằng trong vòng bảy tám tiếng bọn họ không thể mở cửa ra được.”

“Được, cậu nhanh chóng chạy qua đó, giờ tôi sẽ đi cứu cậu.”
Lý Phàm nói xong thì cúp máy, Cố Thiệu Dũng hung dữ trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Mày muốn đi đâu! Có phải là lại ra ngoài gây họa không? Có phải mày nhìn thấy nhà họ Cố chúng tao chưa xong đời thì mày không vui đúng không?” “Chuyện ngân hàng ngừng cho vay tôi sẽ giải quyết, thái độ của mấy người tốt với vợ tôi một chút.”
Cảnh cáo đám người Cố Thiệu Dũng xong, Lý Phàm kéo Cổ Họa Y đi ra ngoài: “Anh phải ra ngoài xử lí chút chuyện, em cứ ở công ty đợi anh, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” “Ừm, anh chú ý an toàn? Cố Họa Y cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn Lý Phàm rời khỏi công ty.


Đám người Cố Thiệu Dũng bực dọc, thấy Lý Phàm rời đi, lại bắt đầu hô to gọi nhỏ với Cố Họa Y, nhưng Cố Họa Y hoàn toàn không để ý đến ba người họ, khiến bọn họ càng gọi càng bất lực.


Lý Phàm lái xe đến thôn Hoàng Nhạn, vừa đến cổng thôn thì đã nhìn thấy nhà kho cách đó không xa.

Bên ngoài nhà kho có không ít thanh niên trai tráng đang đứng hoặc ngồi, như là đang cùng thương lượng chuyện gì đó.

Thấy tình hình như vậy, Lý Phàm cảm thấy bình tĩnh hơn, biết bọn họ vẫn chưa làm gì Sở Trung Thiên cả.

Anh nhắn tin cho Sở Trung Thiên, sau khi nhận được câu trả lời của Sở Trung Thiên, Lý Phàm chậm rãi đi về phía nhà kho.


Cách nhà kho không xa có bốn tên lưu manh đang đứng, trong tay còn cầm đao, đang cùng nhau hút thuốc cười đùa, như là phụ trách việc thảnh thơi vậy.


Lý Phàm đi đến chỗ cách bọn họ không xa, một tên lưu manh cầm đao chỉ vào anh, không khách khí nói: “Đứng đó, mẹ nó đừng tiến lên phía trước nữa, không thấy bọn tao đang có việc à.”
“Tôi tìm người” Lý Phàm vừa đi vừa nói.

“Mẹ nó! Bảo mày dừng lại mày không nghe thấy à? Thằng ngu này mày thèm đòn đúng không?”

Bốn tên lưu manh cùng nhìn Lý Phàm, cây đao trong tay cũng đã giơ lên.

Lý Phàm cười nói: “Tôi đến để tìm người, cậu cũng không thể cản tôi, không cho tôi tìm người chứ? “Nói xem mày tìm ai, xem xem bọn tao có biết hay không?
“Tôi tìm Sở Trung Thiên” Lý Phàm nhìn bốn tên kia với ánh mắt trêu đùa.

Bốn tên lưu manh ngơ ra, sau đó cùng bật cười.

“Mẹ, mày còn tìm Sở Trung Thiên à, mày biết bọn tao ở đây làm gì không? Mày đến để tìm chết à!”
“Mau qua đây quỳ xuống, để ông lục soát cơ thể mày, dám nói tìm Sở Trung Thiên trước mặt bọn tao, gan của mày cũng lớn thật đấy”
“Nói mấy lời thừa thãi với nó làm gì, đánh nó một trận, kéo nó qua cho anh Mãnh thẩm vấn, nói không chừng nó lại biết cách mở cửa thì sao.”
Bốn tên lưu manh vừa nói vừa bao vây Lý Phàm lại, cây đao trong tay lóe sáng lạnh lẽo, không ngừng vung vẩy trước mặt Lý Phàm.


“Thành thật nói thân phận lại lịch của mày ra, tìm Sở Trung Thiên làm gì, nếu không thành thật, vậy thì phải cho mày nếm xem mùi vị bị cây đao này chém là như nào rồi”.


Lý Phàm lắc đầu: “Gọi đại ca của mấy người đến đây, mấy người không có tư cách nói chuyện với tôi.” “ĐM! Mẹ nó mày dám nói bọn tạo không có tư cách, mày muốn chết có đúng không! Xử nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui