Buổi đấu giá đã sắp kết thúc.
Viên đá thô được rất nhiều chuyên gia nhìn trúng đã được đấu giá ba tỷ, thành công nhét vào trong túi của Phùng Tử Tài.
“Anh Tài thật tuyệt.
Anh chỉ tăng giá hai lần đã chấn áp được mọi người ở đó, không ai dám đấu giá với anh Tài nữa.”
“Người nhờ bán đấu giá chắc hẳn sẽ khóc thét mất.
Em nghe nói viên đá thô này được định giá là mười tám, hai mươi tỷ, vậy mà anh Tài chỉ tốn có ba tỷ đã đấu giá được, đúng là nhặt được của hời rồi.”
“Chúng ta đã đấu giá được viên đá thô này, vậy mà tên vô dụng kia vẫn chẳng có hành động gì.
Chắc không phải anh ta bị chúng ta dọa cho ngu người chứ? Chúng ta có nên qua xem thử không?”
Đám người Hà Lợi Quần vẫn đang chú ý tới hành động của Lý Phàm.
Nhưng trong cả buổi đấu giá, bọn họ vẫn không thấy anh giơ thẻ lần nào.
Điều này làm bọn họ thầm khinh bỉ anh.
Phùng Tử Tài cười lạnh và đứng lên nói: “Đi thôi.
Chúng ta phải cố gắng sỉ nhục kẻ vô dụng kia một trận.
Số còn lại đều là những viên đá thô rác rưởi.
Chắc tên vô dụng đó chỉ đủ tiền để có thể mua thứ rác rưởi như vậy thôi.”
Đám người Hà Lợi Quần vây quanh Phùng Tử Tài đi về phía Lý Phàm.
Lúc này, buổi đấu giá sắp kết thúc, số còn lại chỉ là những viên đá thô rác rưởi, căn bản chẳng có ai quan tâm tới chuyện đấu giá nữa.
Tất cả đều đang chú ý tới đám người Phùng Tử Tài.
Đám người Phùng Tử Tài đi tới bên cạnh Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều ngồi tránh qua bên cạnh, để thể hiện mình chẳng liên quan gì đến Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai còn lôi kéo Cố Họa Y, muốn cô sang bên cạnh và cách xa Lý Phàm.
Nhưng cô nhất định không chịu nên bà ta cũng chỉ đành thôi.
“Nhật Tâm, những người này đều là bạn làm ăn của cháu à? Chờ lát nữa cháu nhất định phải chú ý tới Họa Y, đừng để con bé bị va chạm phải đấy.”
Vương Cẩn Mai kéo Hoa Nhật Tâm căn dặn.
Hoa Nhật Tâm vừa cười vừa nói: “Dì yên tâm đi, Họa Y sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu.
Bọn họ chỉ nhằm vào Lý Phàm thôi.”
Lúc này Vương Cẩn Mai mới yên tâm, thì thầm nói: “Tên tai họa này chết là tốt nhất, sống cũng chỉ gây hại cho người khác.”
Phùng Tử Tài nhìn Cố Họa Y, sau đó ngẩng đầu, hếch mũi nhìn Lý Phàm.
“Tên vô dụng, buổi bán đấu giá đã sắp kết thúc rồi.
Đây là viên đá thô cuối cùng đấy.
Mẹ nó, cậu mau ra giá đi.
Có phải cậu nghèo tới mức chẳng có đủ ba trăm nghìn để tăng giá không?”
“Em thấy tên vô dụng này thậm chí chẳng lấy ra được xu nào đâu.
Chắc tháng này vợ nó không cho nó tiền tiêu vặt.
Tên vô dụng ăn bám này đúng là quá thảm.”
“Cậu sẽ không cho rằng không đấu giá đá thô thì có thể không cần đánh cược với chúng tôi chứ? Nếu cậu không có đá thô sẽ xem như thua cuộc luôn.
Cho dù là ông trời cũng chẳng che chở được cho cậu đâu.”
Đám người Hà Lợi Quần cười toe toét sỉ nhục Lý Phàm, trong lòng cũng cực kỳ vui sướng, cảm thấy cơn giận với Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân vừa rồi đều được trút ra hết.
Phùng Tử Tài cười lạnh nói: “Tên vô dụng, nếu cậu không trả nổi tiền đấu giá thì quỳ xuống gọi tôi một tiếng ba đi.
Chỉ cần cậu gọi vậy, tôi sẽ đấu giá viên đá thô kia tặng cậu, cho cậu một cơ hội thay đổi số phận.”
Đám người đấu giá xung quanh đều tập trung qua hóng chuyện, ăn dưa bở.
Bạch Thiên Lý lại nói cho mọi người xung quanh nghe về vụ cá cược giữa Lý Phàm và Phùng Tử Tài.
Đám quần chúng hóng chuyện nghe xong đều phá lên cười, cảm thấy Lý Phàm rõ ràng không biết tự lượng sức mình.
“Chuyện này chẳng phải là trò đùa sao? Viên đá thô cuối cùng này không phản xạ ánh sáng, nhìn có căn bản không có đá thô phỉ thúy, chắc hẳn là đá thường lẫn vào thôi.”
“Cho dù thứ đồ nát này là đá thô phỉ thúy, căn bản cũng không có cách so được với viên đá thô mà anh Tài đã đấu giá.
Có bao nhiêu chuyên gia nhìn thấy viên đá thô được anh Tài đấu giá đều nói là viên đá khô tốt hiếm có.”
“Vậy còn đánh cược làm quái gì nữa? Nếu đổi lại là tôi, tôi đã quỳ trước mặt anh Tài rồi.
Thể diện gì đó chỉ như mây bay, có thể sống mới là quan trọng nhất.”
Tiếng bàn luận của đám người hóng chuyện làm Cố Họa Y vô cùng căng thẳng.
Cô vốn cảm thấy Lý Phàm làm vậy quá mạo hiểm, bây giờ nghe những người này bàn tán, cô càng cho rằng anh sẽ thua.
Lý Phàm mỉm cười và giơ thẻ thứ tự trong tay về phía người chủ trì đấu giá.
Nhìn phòng đấu giá hỗn loạn, người chủ trì đấu giá cũng sắp khóc rồi.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình trạng hỗn loạn như vậy.
Người chủ trì đấu giá vốn tưởng phải giữ món đấu giá cuối cùng theo quy định, lại nhìn thấy Lý Phàm giơ thẻ thứ tự lên.
Người chủ trì đấu giá lập tức kích động, cao giọng kêu lên: “Ngài số 99 ra giá ba trăm nghìn.
Còn có người bạn nào tăng giá không?”
Phùng Tử Tài lạnh lùng nói: “Tăng cái đầu anh à? Anh mau đồng ý đi! Anh không thấy tôi còn có việc sao?”
“Vâng, vâng.”
Người chủ trì đấu giá sợ tới rụt cổ lại, lập tức giơ búa gỗ trong tay và gõ xuống.
“Chúc mừng ngài số 99 đã đấu giá được viên đá thô phỉ thủy này với giá ba trăm nghìn.”
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai sa sầm mặt, cảm thấy Lý Phàm thật sự làm bọn họ quá thể diện.
Hơn nữa, hai người nghĩ đến lát nữa anh sẽ càng mất mặt hơn thì không muốn nhìn tiếp.
“Nhật Tâm, chú dì về khách sạn trước đây.
Cháu chăm sóc cho Họa Y nhé.
Nếu tên vô dụng kia xảy ra chuyện gì, cháu không cần xen vào, chỉ cần dẫn theo Họa Y về là được rồi.”
Hoa Nhật Tâm vui mừng, gật đầu nói: “Dì, chú, hai người cứ về trước đi.
Cháu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Họa Y.”
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều rời đi.
Hoa Nhật Tâm nhìn Lý Phàm cười lạnh.
“Đồ vô dụng, đã tới lúc nên đi mở đá thô rồi.
Cậu cứ chờ lát nữa quỳ xuống xin chúng tôi tha cho đi.”
Phùng Tử Tài lạnh lùng nói.
Lý Phàm kéo Cố Họa Y đứng lên, vừa cười vừa nói: “Anh đi nộp tiền đây.”
“Nộp tiền cái rắm à? Cậu cố giữ lại ba trăm để chuẩn bị đi bệnh viện đi!”
Phùng Tử Tài xoay người nhìn về phía Hà Lợi Quần.
Hà Lợi Quần vừa cười vừa nói: “Máy cắt đá ở ngay ngay bên ngoài, có thể đi mở đá luôn ạ.”
“Tên vô dụng, ôm đá thô của cậu đi theo chúng tôi.”
Người của phòng đấu giá đã chuẩn bị xong xe đẩy từ lâu, đẩy viên đá thô được Phùng Tử Tài đấu giá tới.
Còn viên đá thô mà Lý Phàm đấu giá được lại bị ném dưới chân anh.
Phùng Tử Tài đi ra ngoài trong sự vây quanh của đám đông.
Quần chúng ăn dưa cũng theo sát phía sau của Phùng Tử Tài.
Lý Phàm cúi người ôm viên đá thô của mình lên.
Cố Họa Y sốt ruột nhìn anh.
“Anh thật sự muốn đi cá cược với bọn họ à? Cho dù anh muốn cá cược với bọn họ, cũng có thể đánh tiếng với Sở Trung Thiên trước.
Nếu không chờ lát nữa anh thua cược…”
Cố Họa Y đã không dám nghĩ tới hậu quả sau khi thua nữa, cứ tưởng tượng tới ba đao sáu lỗ là cô đã sợ rồi.
Lý Phàm dẫn theo Cố Họa Y ra ngoài, chậm rãi nói: “Sở Trung Thiên ở đây cũng vô ích, vẫn phải làm theo quy định thôi.
Ông ta không thể phá hỏng quy định sau khi cược thua được.”
“Sao anh không hề lo lắng vậy? Nếu anh thua sẽ bị đâm ba đao sáu lỗ đấy!”
Cố Họa Y sắp phát điên rồi.
“Em không cần lo lắng đâu.
Em có tin anh không? Anh cực kỳ may mắn.
Viên ngọc thạch mà anh tặng ba em trong bữa tiệc mừng thọ lần trước là do nhặt được của hời đấy.
Lần này anh cũng có thể dựa vào vận may để thắng bọn họ.”
Lý Phàm nói chuyện vô cùng tự tin.
Cố Họa Y có hơi hoảng hốt, nhớ lại quà mừng thọ mà Lý Phàm đã tặng Cố Thiệu Huy trong tiệc mừng thọ.
“Anh có thể luôn may mắn như vậy sao? Nói không chừng lần trước anh đã dùng hết may mắn rồi đấy.”
Cố Họa Y vẫn lo lắng.
“Trên đời này không có ai may mắn hơn anh hết, bởi vì anh đã gặp được em.”
Lý Phàm nhìn Cố Họa Y dịu dàng nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...