Thấy Âu Dương Trung Thành bị Lý Phàm đạp lên mặt, gò má ba người Tiền tổng giật giật, trước giờ chưa từng có ai dám đối với hẳn bất kính như vậy.
Từng tia máu từ trên mặt hắn chảy ra, đó là lớp da mặt bị Lý Phàm phá rách.
‘Yết hầu Lý tổng lên xuống, điên cưồng nuốt nước miếng, chỉ nhìn dáng vẻ Âu Dương Trung Thành thôi đã cảm thấy mặt đau rồi.
“Phế…Lý Phàm, có gì thì từ từ nói, cậu thả Âu Dương tổng ra trước”
Lý tổng cẳng thẳng nói.
“Ông nói thả thì thả sao? Ông có mặt mũi như vậy à, những lời tôi từng nói với các người, các người đều quên rồi?”
Chân Lý Phàm lại dùng sức.
“Nhà họ Gố là các người có thể đụng tới? Mấy thäng khốn như các người, nếu còn dám nhắm vào nhà họ Cố, có suy nghĩ không nên có với Cố Họa Y, tôi sẽ khiến tất cả các người phá sản! Khiến tất cả các người đều biến thành phế nhân!”
Cảm giác khuất nhục mãnh liệt dâng lên trong lòng Âu Dương Trung Thành, mặc dù mặt rất đau, mặc dù bị Lý Phàm đạp lên đầu, nhưng lòng tự tôn của hẳn không có phép hẳn khuất phục.
“Các người đừng để ý tới tên phế vật này, không phải chỉ là kẻ ngu ăn bám nhà họ Cố sao, không phải chỉ biết đánh nhau sao, mày có bản lĩnh thì hôm nay giết chết tao đi, không giết chết tao thì mày và đám khốn nhà họ Cố cứ chờ chết đi!”
Lời nói phân hận của hẳn đã đem đến dũng khí cho ba người Tiền tổng, chỉ cần Âu Dương Trung Thành không chịu thua, họ đương nhiên cũng phải cương theo tới cùng.
Hơn nữa ba người họ luôn xem thường anh, ngoại trừ biết đánh nhau ra thì chả biết gì cả, còn là vua ăn bám có tiếng, người như vậy tuyệt đối là chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu.
Chỉ cần chịu bỏ tiền tìm người lợi hại hơn, Tiền tổng cảm thấy Lý Phàm tám mươi phần trăm sẽ quỳ xuống đất nhận sai.
“Lý Phàm, mày đừng mẹ nó phách lối, chỉ với thứ rác rưởi không có thân phận bối cảnh như mày mà còn dám ra tay với Âu Dương tổng, nếu mày còn không thả Âu Dương tổng ra thì tao sẽ gọi điện kêu người tới, có người còn giỏi đánh nhau hơn mày, đến lúc đó cái mạng chó của mày sẽ không giữ được nữa!”
“Mày có bản lĩnh thì giết chúng tao đi, nếu mày giết chúng tao thì bản thân mày cũng xong đời, nhưng mày không giết chết được chúng tao thì cái giá mày phải trả sẽ càng thê thảm, vợ mày xinh đẹp như vậy, con gái mày còn nhỏ, nếu mày vì giết người mà đi tù, vậy vợ con mày đều sẽ để người khác hưởng rồi, nghĩ thật kỹ đi, phế vật”
“Hắn có thể nghĩ rõ cái rằm, nếu hắn hiểu rõ thì đã không lỗ mãng vậy rồi, cho mày cơ hội quỳ xuống nhận sai, mau thả Âu Dương tổng ra, quỳ xuống dập đầu kêu chúng tao là ông nội, không chừng chúng tao vui vẻ thì sẽ tha cho mày!”
Ba người Tiền tổng thi nhau hung hăng nói, nói đủ kiểu uy hiếp dọa dẫm.
Âu Dương tổng nhịn đau cười lạnh: “Nghe thấy không, bây giờ mày sợ rồi chứ, còn muốn chúng tao phá sản, mày mẹ nó mà có bản lĩnh này à? Ông đây tùy tiện nói một câu thôi thì nhà họ Cố sẽ nhanh chóng phá sản!”
“Thả tao ra, quỳ xuống dập đầu, gọi cả vợ mày tới, chỉ cần vợ mày hầu hạ tao vui vẻ, nói không chừng tao sẽ tha cho mày một con đường sống, nếu không thì cả nhà chúng mày đều phải chết!”
Âu Dương Trung Thành có chút tức giận nói, cảm thấy những lời này của mình nói xong thì hẳn sẽ dọa sợ Lý Phàm.
Lý Phàm cúi đầu lạnh lùng nhìn hẳn, chân đạp lên má hẳn hung hăng nghiến một cái.
“Ai uil Đau! Mày mẹ mày lại còn dám! Có tin ông đây hôm nay giết hết cả nhà họ Cố không!”
“Xem ra mày muốn khiêu chiến cực hạn rồi”
Lý Phàm lạnh giọng nói.
“Khiêu chiến cái con mẹ mày, mày cho rằng mày là ai! Còn khiêu chiến cực hạn nữa chứ, mày cho rẵng mày là cực hạn à, ông đây nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể nhấn chìm chết mày!”
Âu Dương Trung Thành hét lên.
Tiền tổng chỉ vào Lý Phàm, sắc bén nói: “Mày có bản lĩnh thì lấy ra đi, đừng chỉ nói suông ở đây, chúng tao đều từng gặp sóng to gió lớn, trận thế gì mà chưa nhìn thấy, có bản lĩnh thì mày khiến chúng tao phá sản đi, tao vân chưa trải nghiệm mùi vị phá sản đâu”
“Khiến chúng tao phá sản chỉ là trò cười, thằng ăn bám như mày biết chúng tao có bao nhiêu tài sản sao, có bao nhiêu tiền, vỗ vào mặt mày thì có thể hù chết mày, còn muốn chúng tao phá sản, mày đang mơ chưa tỉnh à!”
Lâm tổng ngẩng đầu, lỗ mũi nhìn Lý Phàm.
Lý tổng cầm điếu thuốc, khinh thường nói: “Rác rưởi cũng chỉ biết phí lời, cả Hán Thành ai dám khiến chúng tao phá sản, ai có thể, người có bản lĩnh đó e rằng còn đang trong bụng đá chưa nhảy ra ngoài đâu, mày mẹ nó thật sự cho răng mày là Tôn Ngộ Không à!”
Đối diện với lời nói phách lối của đám người Tiền tổng, kiên nhẫn cuối cùng trong lòng Lý Phàm đã bị hao mòn hết.
“Xem ra chúng mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì để chúng mày trải nghiệm mùi vị phá sản một chút đi”
Lý Phàm móc điện thoại, bắt đầu bấm gọi.
Thấy anh gọi điện, Tiền tổng cười khinh bỉ, khinh thường nói: “Thật mẹ mày ngu si, còn làm bộ rất giống, chắc là xem nhiều phim rồi nên cho rằng giả bộ gọi điện thoại kêu người thì có thể uy chấn tứ phương”
“Kệ nó đi, chắc nó cũng chỉ gọi số phục vụ, kiểu số phục vụ 1800 8098 để đổi thuê bao,không đúng, nó nghèo mạt một tháng tiền tiêu vặt cũng không có vài triệu, e rằng là tùy tiện gọi số giả hù dọa chúng ta thôi, hahaha”
Lâm tổng cho rằng mình nhìn ra chân tướng sự việc, đắc ý cười to.
Lý Phàm liên tục gọi đi, thế lực Long Môn bắt đầu vận động, đủ kiểu tư liệu trước nay về ba người Âu Dương Trung Thành đều được tập hợp lại, sau đó có người chuyên môn liên lạc với các cơ quan có liên quan tiến hành xử lý tương ứng.
Bốn người Âu Dương Trung Thành vân chưa biết đang xảy ra chuyện gì, vẫn ra sức tiến hành trào phúng anh “Thứ rác rưởi này làm bộ thật quá, nhân vật thật sự lợi hại thì chỉ cần gọi điện thoại nói một câu thôi là được rồi, đồ ngu này đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi, kỹ thuật diễn tuyệt đối giả trân, kém”
“Ha hả, thằng ngu này chắc cũng chả xem phim ảnh gì, học người ta ra vẻ cũng học không xong, chắc nó cho rằng gọi điện thoại càng nhiều thì càng có càng mũi, thật sự là ngu muốn chết, đợi lát nữa xem nó làm sao hạ màn”
Bốn người Âu Dương Trung Thành không chút lo lắng, cảm thấy Lý Phàm chỉ đang diễn, họ ngược lại muốn xem xem anh diễn tới cùng làm sao hạ màn.
Lý Phàm gọi xong thì cất điện thoại, nhàn nhạt nói: “Các người chuẩn bị phá sản đi, không quá mười phút”
*Ồ, làm bộ dữ nha, mày mẹ mày gọi vài cuộc điện thoại, mười phút sau chúng tao liền phá sản đóng cửa, mày cho rằng mày là thần tiên à!”
“Có lẽ nó cho rằng nó là người giàu nhất thế giới, hahaha, dù là người giàu nhất thế giới cũng không thể mười phút sau khiến chúng tao phá sản, tự mày xem đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, không chỗ nào đi làm, mày làm sao khiến chúng tao phá sản”
“Thứ nghèo mạt ngu sỉ, nghiêm túc với nó thì chúng ta thua rồi, đợi nó mười phút đi, mười phút sau nó sẽ tự mình đánh mặt, chúng ta ngồi đợi xem kịch hay là được rồi”
Mấy người phẫn nộ trào phúng mắng mỏ, lại không hề hay biết, kỳ chết của họ đã tới rồi!
Lý Phàm cười lạnh cúi đầu, im lặng nhìn đồng hồ: “Đến giờ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...